NGÔ DUY KHƯƠNG -

11 Tháng Tám 201412:00 SA(Xem: 8321)
NGÔ DUY KHƯƠNG -



dc_01_content-content

Nhớ 

Bao lâu rồi mình không hôn em nhỉ
Ôi bờ môi khát nhớ những bờ môi
Thương lưỡi mềm quay quắt nỗi đơn côi
Và hơi thở không còn ai giữ lại 

Những đam mê của một thời vụng dại
Đâu , đâu rồi suối tóc anh đắm say?
Chỉ còn giấc mơ của những ngón tay
Mong lại được cuộn mình trong tóc mướt 

Nhưng mộng ước mãi chỉ là mộng ước
Ánh mắt xưa giờ đã quá xa xăm
Biết bao giờ chạm lại những tháng năm
Nơi anh đắm trong tình em trong vắt 

Nụ hôn xưa giờ chỉ là vết cắt
Cứa lòng anh trong những buổi chiều mưa
Làm sao đón chuyến tàu về ngày xưa
Nơi nụ hôn, một lần..là mãi mãi 

March, 8-2011 

 

 

Thằng hề

Anh biết rằng ngày đó rồi cũng đến
Em sẽ về cùng người ấy yêu thương
Anh chỉ là gánh xiếc rong dọc đường
Nơi em nhỏ tìm nụ cười trong trẻo

Ừ thằng hề thì muôn đời vẫn thế
Vẫn hồn nhiên như những kẻ vô tâm
Nào ai biết những nỗi niềm lặng câm
Rơi lẫn khuất sau mặt nạ cười ấy

Mai em đi, gánh xiếc cũng ra đi
Thằng hề ở lại sân khấu cuộc đời
Nụ cười em gái vẫn hiện muôn nơi
Sao mặt nạ cười bỗng dưng rơi mất?

Chỉ còn lại một gương mặt rất thật
Mắt vẫn đăm về một chốn xa xôi
Ở nơi ấy người em gái của tôi
Còn nhớ đến thằng hề ngày xưa cũ?

July, 08 - 2010


 

Khi em không còn yêu anh 

Khi em không còn yêu anh
Đôi mắt xanh trên cành cũng ngã màu vàng úa
Bởi nhánh rễ yêu thương đã không vươn đến được
Nơi mạch ngầm cảm xúc vẫn chảy hàng đêm 

Khi em không còn yêu anh
Chẳng ai còn nghe tiếng anh nói nữa
Không phải vì mọi lời đều vô nghĩa
Bởi sợi dây môi ai thắt tự bao giờ 

Khi em không còn yêu anh
Đôi tai xưa cũng đã khép lại rồi
Dẫu khúc xuân ca với những nốt chim hót trên dòng kẻ sợi nắng
Cũng chẳng có nghĩa gì bởi đã vắng tiếng em 

Và em ơi khi ta đã mất nhau
Mắt anh vàng, môi chặt, tai khép lại
Anh vẫn sống một cuộc đời nhẫn nại
Với một tâm hồn đã ngây dại vì em.

Apr, 10-2010 

 

Con Đường


Buổi sáng, một thằng nhóc rong chơi trên một con đường rộng, nhiều cỏ và hoa. Nó vừa đi vừa ngắm vừa hít thở khí trời, trông rất thảnh thơi. Đôi lúc nó bị vấp ngã vì mãi ngắm, nhưng nó đứng dậy ngay lập tức và tiếp tục đi, thậm chí nó không để ý rằng nó đang chảy máu và cái vấp ngã vừa rồi có thể để lại cho nó một vết sẹo. Nó không quan tâm vì quanh bên nó còn biết bao thứ để khám phá. Nó cũng không cần biết phía cuối con đường là gì. Trời ngày càng nóng dần.

Buổi trưa, một thằng thanh niên cắm đầu chạy như bị ma đuổi.Con đường hắn chọn khá hẹp và hắn không bao giờ ngoáy đầu lại. Vì chạy nhanh quá, nên hắn rất thường vấp ngã. Có lúc hắn đứng dậy ngay. Cũng có lúc hắn nằm cạnh lề đường một lúc rõ lâu. Có lẽ vì hắn vừa thấm mệt và vừa say nắng. Trời nắng gắt dữ dội. Hắn luôn tưởng tượng về một viễn cảnh nào đó ở cuối con đường. 

Buổi chiều, một gã đàn ông trung niên đang cố lê từng bước nặng nề. Người gã đầy những vết thẹo. Con đường rất hẹp. Gã đang gắng sức kéo một chiếc xe ở phía sau lưng. Trên đó có nhiều thứ rất quí đối với gã. Thỉnh thoảng gã có nhìn hai bên đường, nhưng dường như là ghen tị và để mơ ước giá gì gã có thể bỏ chiếc xe lại và đi một mình.Chỉ là thỉnh thoảng thế thôi. Gã vẫn cần mẫn kéo xe. Trời đang tối dần.

Buổi tối, một ông cụ ngồi một mình trong nghĩa trang. Ông cụ ngồi nhìn những ngôi mộ xung quanh và con đường ông đã đi để đến đấy. Ông mỉm cười. Và ông tắt thở. 

Feb,11-2010

 

Một Câu Chuyện

 

Hôm nay tôi ngồi vào bàn và muốn viết một điều gì đấy, một truyện ngắn chẳng hạn, tôi nghĩ thế. Và tôi bắt đầu. 

Hôm nay tôi rất buồn. 

Tôi dừng lại và nghĩ. Sao lại là “Hôm nay” ? Hôm qua và mấy hôm trước tôi cũng rất là buồn mà,và ngày mai hay ngày kia nữa có chắc là nỗi buồn sẽ hết. Sao lại có thể ích kỉ mà nhốt nỗi buồn chỉ trong “Hôm nay” chứ? Ai cũng cần tự do mà, và chắc chẳn nó cũng thế. Tôi viết lại. 

Tôi rất buồn. 

Và rồi tôi lại nghĩ, sao lại có chữ “rất” ở đấy nhỉ? Tôi đang muốn gì chứ? Muốn cho cả thế giới này biết tôi đang sầu khổ buồn đau lắm sao? Nếu thế thì chữ “rất” kia làm sao mà đủ? Thật là dư thừa. 

Tôi buồn. 

Vẫn có cái gì đó không ổn. Sao lại có “Tôi” ở đây chứ? Tôi chả thấy mình ở đâu cả. Tôi chỉ thấy xung quanh mình, ngập tràn, bất tận là nó: Nỗi buồn. Làm gì còn thứ gì khác hiện hữu ở đây nữa? 

Buồn. 

Ah, rõ ràng là phi lý, tôi lại phát hiện ra, sao lai có cái dấu “.” ở cuối câu kia chứ? Nó đã kết thúc đâu mà tôi lại vội vàng đặt cái dấu “.” ngu ngốc kia? Hay là đặt dấu “…” như thể rằng nó vẫn đang tiếp diễn? Vẫn không ổn, vì như thế vẫn không diễn tả được cái nỗi buồn nó đang bay lên, lấp đầy mọi thứ. 

Buồn 

Có lẽ như thế đã ổn. Một tên gọi cho một thứ đang dần trở nên bất tử. Và…, thật buồn cười, đây mới là điều buồn cười nhất tôi nhận ra. Tôi dĩ nhiên không thể nào bắt được nỗi buồn, và càng không thể giữ nó chỉ trong một tên gọi. Vậy là tôi đang viết một câu chuyện để diễn tả một thứ đang hòa mình vào tất cả những sự vật xung quanh, len lõi vào tất cả mọi tế bào, phân tử, nguyên tử hay hạt Quark và thậm chí là những thứ nhỏ hơn nữa mà loài người chưa biết được,như thể nó sẽ là một phần bất diệt trong thế giới này…chỉ bằng một tên gọi. Thế chẳng phải cái tên gọi đó là cái vỏ rỗng tuếch hay sao?

Thế là cuối cùng tôi có được một câu chuyện. Câu chuyện của tôi như sau: 

Ngô Duy Khương.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 42516)
Đóa cúc vàng mùa Thu em cho ta đã chết, thời gian bay từng cánh mỏng vàng tươi. Đã bảy tám năm nay ta gom nhặt nắng trời, mong góp nắng thành hoa mà dã tràng xe cát.
12 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 35460)
Mưa chừng được một tiếng đồng hồ thì nước không còn lối thoát nào khác, bắt đầu dâng lên chậm rãi. Đó quả là chuyện lạ đối với người thành phố, nơi khái niệm mưa bão được hiểu để chỉ thời tiết ở một nơi nào đó xa xa, và
12 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 34406)
Mơ mộng là phù phiếm, có đó mất đó. Còn tệ hơn một làn khói thấy. Nhưng mơ mộng cũng là phúc trời cho. Là thần khí, duyên cơ nơi mỗi con người. Có khi sướng rơn người vì mơ ra cái chưa hề tới, không, khó thể xảy ra trong đời thực.
12 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 41936)
trên góc sân thượng, chiều cuối năm, tôi thấy những chiếc bình, chậu kiểng, chai lọ cũ... những thứ đã từng được nâng niu giờ ngủ yên, nằm im quạnh quẽ. hình như tôi đã quên chúng, quên bởi chúng cũ,
11 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 31176)
Kì cục. Vài buổi chiều lại thấy anh chàng đó tới tìm Mây, lại bán thơ. Những bài thơ Mây giấu kín. Tôi chỉ có thể thấy, mảnh giấy cuộn trong một chiếc dây nilon đỏ, có vẻ cổ kính mà cũng cổ quái. Chỉ thấy Mây rời quầy, lẳng lặng nhận
06 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 30362)
Tôi sung sướng được viết lời tựa cho ấn bản Miền Thơ ấu tại hải ngoại. Đối với tôi đây là một niềm vui bất ngờ. Khi đặt bút viết những dòng đầu tiên của cuốn sách mà hôm nay bạn đang cầm trong tay, tôi không dám tin rằng sẽ có ngày...
05 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 56277)
catinat café hơm nay sáng rực màu hoa cúc. chưa đến thu mà đã thấy cúc rồi! cúc mù lòa, thăng hoa và chói lòa hạnh phúc; cúc giản dị, bền bỉ ngay cả khi héo rũ, lá không lìa cành, hoa cũng chẳng lìa thân
05 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 61010)
Vậy mà hôm qua, có người nhắc. Có người báo, (không phải cho em), tin Anh sẽ trở về. Tin đó đến, làm rất nhiều người vui, một vài người sợ. Chỉ biết rằng tin đó, đủ làm em nhức đau, góc trái!
03 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 41757)
Nguyễn Trọng Tạo nhắc nhở chúng ta về sự tiếp nối của những vòng quay này trong bài thơ mà tựa đề của nó cũng là tựa đề của tập thơ: Ký ức mắt đen . Những đôi mắt đen 18 tuổi hay 18 vạn tuổi?
31 Tháng Mười Hai 200912:00 SA(Xem: 48764)
Em 5 tuổi, tóc lơ thơ, hoe vàng cháy nắng, một sợi thun cột đuôi gà, không nơ nét, không cài cặp gì hết, vác cây keyboard cao gần bằng em, chạy rầm rập từ lầu tư xuống đường, khi nào cũng nhảy cóc hai ba bậc thang, làm như chân chạm đất sẽ khiến em trở thành người...trần gian!
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 8955)
Loạt bài của Nguyên Vũ / Vũ Ngự Chiêu được độc giả, nhất là giới quân nhân đón nhận nồng nhiệt
(Xem: 17271)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12456)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19186)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9360)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 769)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1139)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1295)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22619)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14136)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19302)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7994)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8944)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8593)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11207)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30830)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20903)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25631)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 23030)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21851)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19919)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18169)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19358)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 17022)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16198)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24645)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 32101)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34989)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,