ĐỈNH GIÓ.
những dấu hỏi về phía em
móc cạn nắng mà ngày chưa sạch
những dấu hỏi dập dồn gọi giật
em chạy vấp vạt cỏ sau hè
có một ngày trắng cả vườn
hoa huệ, hoa cúc, hoa sứ kéo nhau về trên gối
em nghe trong im
chân bấm thềm rêu dày trượt
em không hoa dâng
chỉ có vết roi ngày xưa còn mẹ
mẹ cõng bụi lúa bay về trời xanh xanh lắm
gót chân mẹ có đường kênh rạch và con lội tháng ngày
chỉ cứ se chảy hoài mà gió thì vẫn nổi
vòng tay mẹ đan lời ru chớp bể
có phải mưa từ đêm qua
tháng bảy về lầm lụi
cánh gió đưa nhau về bên võng ru xa
sương loang tan khói
đỉnh gió mồ côi bay qua trời con hát
Mẹ ở phía trăm năm
sẽ còn lần nào nữa con ấm trong vòng tay mẹ
sẽ còn lần nào trong đời con gặp lại mẹ cha
sẽ còn bao lần giọt mồ hôi trộn cùng năm tháng
mẹ làm đường con đi
trong giờ phút hiện hữu này con khóc, mẹ ạ!
không phải vì mùa thu cũng chẳng phải tiết Vu Lan
mẹ trong con ngần ấy thời gian sương trắng
mà con đi bạc nẻo nhớ về
và đêm nay trong một lần của nhiều lần không chợp mắt
con nghĩ về mẹ
có buộc nhau đâu mà trọn đời trút cạn
lời ru mẹ gánh nắng cõng mưa
một ngày, hai ngày và nhiều ngày không đếm hết
mẹ đổi cho con có đường thênh thang
mười ngón chân mẹ quắp sâu vào đất
mười ngón tay mẹ chụp cả trời yêu
cho con bay lên qua những buổi chiều
sẽ còn bao lần con gặp lại mẹ, mẹ ơi!
bầu trời, mặt đất, mặt trời, mặt trăng gánh cả thời gian chưa hề phai vết
và mẹ ơi, có ngày nào đó, con sợ…
gió đưa về trời cọng cỏ buồn ru miên man
sẽ bao lần ta còn mẹ phía trăm năm
thăm thẳm võng ru con qua con qua
khói về trời ngày kia nắng tắt
vườn sau nhà im tiếng gà cục tác…
con tìm đâu dấu chân xưa
Từ ngày mẹ sinh
chú kể, ngày mẹ sinh mưa nhiều lắm
giọt nắng cứ xiên bên tàu chuối
ngày mẹ sinh gần vườn sala
hoa sala từng chùm thơm rụng
hương sala bay qua vòm nhà
gió ì đùng trên nóc nhớ tuổi thơ
mẹ gọi về câu hát những ban mai
ngoài sân tràng hoa đã nở
vườn sau xuân bốn mùa
cha từ đồng về thơm rơm chân rạ cuống nỗi vui ngày con khóc rực đầu tiên
cha ru mẹ bằng nụ hôn đầy nhựa sống ám mồ hôi trên lưng trần ngực nhẫy
con cứ khóc trong vòng tay bừng hoa nắng
con qua miền thương ấy
như cây lúa xanh mởn theo ngày
như cây tre rì rào lọn gió
như bờ rào dâm bụt gọi về trò chơi trốn tìm
tuổi nhỏ bay lên theo những cánh diều
rụng trong tôi chiều nay trong cơn mưa phiêu dạt
rụng chiều nay những long lanh gọi về
chú kể, cô kể, nội kể,… lời kể ngày xưa đuổi riết giấc mơ hoang
tôi gọi nắng và bên cội sala nghe chuyện xưa
hương miên miết
tôi ngủ quên bên cây sala tự lúc nào không rõ nữa
chỉ còn nghe tiếng dép mẹ đang quét sân phai vàng mùa lá trút
chỉ còn nghe cha đang tắm vội sau ngày đồng xa / phèn váng mỏng viền mơ / trôi…
tôi trôi trong những bờ thương ngày cũ
mà xanh rì trong bụi lấm giữa ngày rong
tôi đi / vẫy gió và nắng réo từ đồng xa /
chú chuột rúc sau mép lá nhà bếp vói ra tiếng cười gọi tôi về trò chơi Thiện – Ác
mây lừng lững bay về trên chái bếp
mẹ, mẹ ơi…
Nhật kí cho ngày rỗng
Có thật không khu vườn cổ tích
ở đó ta chạy rong long nhong thời con nít
trốn bà giấc ngủ trưa – thưởng chong chóng lá dừa
mặc kệ, đội nắng băng miết qua cánh đồng cưỡi trâu đánh trận giả hét hò xanh lúa
ta khát sông bệt những vết sình bè bạn
còn nợ ông bảng cửu chương chưa thuộc – thưởng lồng đèn làm bằng lon sữa bò
nét vẽ roi mây trong gió suýt đổ ầm…
năm lên bảy
lên mười
rồi mười hai
cánh võng hồn nhiên chấp chới bay
qua năm mười lăm
và những năm mười bảy tuổi
ta một mình vẫy gió nghêu ngao
nhớ bèo xanh mép đìa
con rô, con lóc đi đâu cho ta bỏ câu ngày nhàu soi tăm cá…
thằng bạn cùng quê bỏ xứ theo cha tha phương đổi vận
cô bạn chơi trò cô dâu chú rể lên thành phố từ đó không thấy về
trời xanh mây trắng bay qua ô cửa nhỏ - ta ngẩng nhìn thèm
con cá tung tăng dưới ao
con ngựa hí vang chồm vó
hông hình thù
bọt bóng
con chim tự do tung cánh
lời dạy ngày mưa trôi qua bụi cỏ
ngạch cửa nhà mình gần vậy mà sao ngày mỗi thêm xa!
ở đó có bóng mẹ ngồi chiều nhòe mong nhớ mỗi khi trời trở gió, mùa đuổi mùa…
có cái ghế dựa, cha ngồi uống ngụm trà thả buồn vui thân phận
có tiếng gà gọi ngày mọc sáng
có lời thương chưa cấy
có tiếng chuông chùa Mahatup * nhắc ta đường xa tâm hùng trí dũng
bầy dơi thiền dốc ngược đời mình lặng im, cần mẫn
con sông quê chiều rưng bến nhớ
gọi ta kìa
có kịp lúc trời giông…
dẫu một lần thôi, ta vấp lại ngạch cửa hiên nhà…
__________
* Mahatup: còn gọi là Chùa Dơi, tên một ngôi chùa nổi tiếng ở Sóc Trăng.
Phật trong nhà tôi
con gói câu thơ đựng trong áo bà ba mẹ xám gió chiều ắp bệt bùn quê bao mùa thu con gái
con dâng câu thơ sóng sánh trong chén trà buổi sớm mai cha chuẩn bị thắp hương lễ Phật
con chữ tròng trành lăn ra…
hột lúa, củ khoai căng tràn nhựa sống – nâng con – mạnh – bước – đời
câu thơ con bao năm rồi theo dòng đời phiêu bạt
chưa lật nổi một đường cày cho chữ hiếu bay lên
lòng con ghì chặt những tị hiềm vụn vặt
bầu trời trong con lún mãi những hơn – thua…
một đời mẹ liêu xiêu theo con nước lớn ròng mà lần hột lúa sáng ngần
một đời cha đã qua thời dạy chữ rồi âm thầm ngắm bóng mình trong lời dạy Như Lai mà tĩnh tâm tọa thiền chào thiên thu cười hoa nắng
con nửa đời lõm bõm vấp mãi câu thơ chưa tròn nét mực
còn nợ mà cười rong ca tha phương
mùa thu về trong con từ lâu
mùa thu chảy trong con sâu từng thớ thịt
khi con có lần thấy ông lần chuỗi niệm kinh nhiếp tâm thập thiện
xin được một lần, dẫu một lần muộn mằn
con phóng sinh con cho tỏa sáng
lạy mẹ, lạy cha và lạy điều nhân ngãi
cho con còn bấu đất thơm bệt bùn quê níu lại câu hò
con vừa xuống ao nhà nâng sen lễ Phật
Phật trong con bừng sáng
giọt giọt trong
Như là gòn bay
Qua đêm này hẳn là tôi không vậy
gòn đã bay thành bông trắng mùa
cây trổ xanh qua ngày rụng
mẹ xâu nét cười bên trái gòn cuối cùng nhăn nheo trên đất
nhịp cày vừa lật
cha thắp lửa kìa…
hẳn là tôi còn nghe gà đội sáng
lấp ló bình minh từ những dáng lưng cong
tất tả
mà nụ cười nhẹ như gòn
bay xanh…