Tôi
không chắc lắm
Tôi
không chắc lắm, nỗi buồn
Có
rơi xuống đáy cội nguồn nhân gian
Tôi
không chắc lắm, mưa tàn
Có
lay lắt nhớ cuối ngàn sương bay
Tôi
không chắc buổi chiều nay
Ai
về cùng hái bóng mây cuối trời
Cạn
nguồn hiu hắt mưa rơi
Đường
xa hút bóng mù trời gió giông
Tôi
không chắc cõi tình nồng
Sẽ
còn mãi với bềnh bồng mây trôi
Và
không chắc lắm tình tôi
Sẽ
bình yên mãi chỗ ngồi tàn phai
Tôi
không chắc một ngày sau
Bên
em và những buổi mai nồng nàn
Còn
gì gửi lại trần gian
Tôi
không chắc nữa mưa tàn cuối sông
Thôi
còn chi nữa mà mong
Tôi
không chắc buổi hoàng hôn sẽ về…
Ghi
vội ở An Khê
Mưa
rơi trắng xóa núi rừng
Mây
trôi qua núi chập chùng An Khê
Dăm
con dốc thả chiều mê
Trời
như xuống thấp sương về trong mây
Bao
lâu rồi hỡi tháng ngày
Bể
dâu còn thấy đong đầy mắt ai
Chìm
vào trong thoáng sương mai
Bềnh
bồng khói sóng quyện hai vai người
Cõi
ngày xưa thuở hai mươi
Ai
đem thả nỗi tương tư giăng tràn
Níu
trời mấy cõi mưa tan
Mà
đem thương nhớ mây ngàn rắc lên
Thôi
thì cũng phải đành quên
Bao
ngày tháng cũ chông chênh phận mình
Nhờ
người gõ một hồi kinh
Chiều
hiu hắt dựng mưa nghìn hạt rơi
An
Khê ơi, mộng trắng trời
Đội
ngày hư ảo tôi ngồi nhớ ai…
Nguyễn
Minh Phúc
Gửi ý kiến của bạn