Còn mãi một âm quên
Nghe biển khóc em vội tìm về với biển
Tựa vào vai nhau cùng xoa dịu những cơn đau
Gió cũng ghé qua thăm hỏi một đôi câu
Và sóng cứ ầm ì lời vỗ về, chia sớt.
Ngày còn bên anh biển xanh như câu hát
Môi hôn vụng về dịu mát mãi những ngày thơ
Cát trắng, chiều vàng dìu nhau những lối mơ
Giờ đây em bơ vơ... thương dã tràng đếm hạt.
Tình ấy còn không? Anh lưu lạc phương nào?
Thuở yêu ngọt ngào như bọt sóng đã phôi pha
Người đã xa cánh buồm xưa mờ vết dấu
"Sao con sóng tình còn vỗ mãi một âm quên?"
P/s: Cảm hứng viết từ lời hát "con sóng tình vỗ mãi một âm quên" - Thơ Du Tử Lê- Nhạc Từ Công Phụng.
Gọi yêu dấu quay về
Hôm em nói lời thương yêu rất nhẹ
Loài ve bên trời rủ nhau hát tình ca
Thoảng qua đêm hương ngọc lan thật khẽ
Hạ ấy bình yên nằm quên giấc bên hè.
Hôm em buồn người đi không từ tạ
Thu rất hiền mà lá trút mãi không thôi
Làn trăng mơ bỗng hao gầy rất lạ
Mùa cúc hồn nhiên giờ xanh cỏ bên đồi.
Hôm em hát cùng niềm đau ở lại
Biền biệt bóng người bốn phía khắp mưa giông
Hoang hoải chi thời thơ giờ xa ngái
Nguyệt quế thẫm hương tê dại những đông chờ.
Hôm em nhỏ lệ mừng đêm hạnh ngộ
Tháng Chạp dịu dàng tình tự một nụ mai
Trên môi ai mùa Giêng hai chớm nở
Bầy én xôn xao gọi yêu dấu quay về.
những ngày mưa cũ kỹ
đã lâu
có lẽ rất lâu rồi
tôi không ngồi với em
dưới mái tranh còn sót lại
trong cái quán cà phê vắng người cũ kỹ của Sài Gòn
và chúng ta nhìn mưa
em thích mưa
và thích đưa tay ra hứng những giọt mưa nhỏ xuống từ mái tranh xơ xác đó
nếu ngồi không mà nhìn mưa thì tôi cũng thích
(chứ thực ta tôi rất ghét những cơn mưa đổ xuống khi đang đi trên đường
đơn giản vì tôi ghét mặc áo mưa)
nhưng vài lần tôi thấy ghét mưa khi ngồi với em thế
bởi những lúc nhìn mưa con người ta rất mềm lòng
mà tôi vốn là kẻ yếu đuối
lòng tôi lại càng mềm hơn trước mưa và em
.
có thể em đã quên chuyện đó
và tôi thì đã cố quên hẳn chuyện đó
nhưng nhiều lúc
tôi lại rất nhớ
những buổi chúng ta ngồi bên nhau dưới mái tranh
trời mưa níu chân người ta
em nói nói cười cười
và những môi hôn
những môi hôn không đếm được
như những hạt mưa nhỏ xuống từ mái tranh kia
thỉnh thoảng cô bé bán cà phê bước ra làm ta biến những môi hôn (dù cơn mưa chưa dứt)
(em còn nhớ cô bé hay gọi tôi là người đẹp
còn với tôi em mới là người đẹp)
và những lúc mưa như thế
dưới mái tranh xơ xác đó
em đẹp hơn rất nhiều những gì tôi đã nghĩ
(chắc tại khi đó lòng tôi đã mềm đi rất nhiều...)
.
bây giờ là tháng mấy
mà Sài Gòn nắng bạc lòng người
tôi lại ngồi đây
nhớ những ngày mưa cũ kỹ
rất xưa...
.
Ps: Viết cho "loài quỷ dữ sa tăng"...
Mấy mùa hạ vàng
Mình đã xa nhau mấy mùa hạ vàng
Mấy mùa em ôm duyên phận dở dang
Mấy mùa em lần tìm về dĩ vãng
Mối tình một thuở trót cưu mang...
.
Em đã nhủ lòng rằng thôi sầu muộn
Chuyện ngày xưa; đã rất cũ như mưa
Nâng niu được gì mãi những lời thơ,
anh từng viết riêng cho em hạ đó....
.
Dẫu mình bên nhau bao mùa hạ nhớ
Bao chiều mềm đan tay kết cơn mơ
Bao giấc khuya đếm trăng sao tình tự
Hạ lại vàng mình em dệt bơ vơ...
.
Thôi tiếc chi dẫu nắng vàng rất hạ
Nắng bên đồi nắng thơm thoảng ngân nga
Em khẽ hát ru lòng mình gọi là...
"ngày tháng hạ khi không mà trở rét..."
.
Ps:"ngày tháng hạ khi không mà trở rét"- Trích Trên ngọn tình sầu -Thơ Du Tử Lê- Nhạc Từ Công Phụng.
Lá vàng một chiếc
Tháng tám ngồi đợi
nắng thu
Để hơi may nhớ
lời ru rất buồn
Con chuồn chuồn ớt bên vườn
nghe đôi oanh hót
mà thương phận mình
...
Sáng thu ấy
sương thủy tinh
ấp e lá cỏ... ước tình ngày sau
Rồi đêm trăng rụng xuống cầu
đôi thuyền chung sóng hát câu mơ màng
...
Nào đâu thu những bẽ bàng
Những ngày ươm nắng
lại mang giọt sầu
Chiều buồn mưa chẳng rơi mau
Bến xưa tiếng dế rủ nhau
khóc tình
...
Lối vàng hoa cúc đã xinh
Nhà ai pháo cưới linh đình thuyền hoa
Hương cốm cũ
đã nhạt nhòa
Lá vàng một chiếc
làm quà
tiễn nhau...
Chênh chao
Một chiều chênh chao chênh chao miền nhớ
Chiếc lá chênh chao, ghế đá cũng chênh chao
Ta tựa vào nhau lòng vẫn chênh chao
Cả những môi hôn cũng chênh chao thật lạ
Một đêm chênh chao chênh chao giấc mộng
Trăng sao chênh chao, chăn gối cũng chênh chao
Nhạc dịu, rượu êm hồn cứ chênh chao
Cả những lời thơ mãi chênh chao câu hát
Này những chênh chao …một thời thôi nhé !
Nắng sớm rất xanh, tiếng chim hót ngọt lành
Gửi lại nụ cười buồn thênh trong gió
Dáng em xa dần… bóng nắng có chênh chao ?
Khúc hát lạc loài
Nhớ rồi chỉ để bơ vơ
Ôm, mang mãi những vương tơ mấy mùa
Trách lòng mộng tưởng cung thừa
Lại thương mình thuở đón chờ đường mưa
...
Đêm hao gầy úa vần thơ
Trăng, sao giờ cũng ngẩn ngơ cơn sầu
Gối chăn nhàu nhĩ niềm đau
Bao cơn mơ lạ tựa nhau khóc dài
...
Ngày buông câu hát lạc loài
Gieo vào hồn lắm nỗi dài gió giông
Phố chiều nắng kịp tắt không?
Tiêu điều xơ xác mông lung cõi tình...
XỐN XANG THÁNG TÁM
Em tự nhủ heo may không về lại
bởi những nỗi đau tháng Tám vẫn đong đầy
Anh có tiếc hương cốm nồng năm ấy
bàn tay nào chợt in dấu một bàn tay
.
Màu sen hồng đã vỡ vụn quanh đây
mùa Hạ chết, môi hôn giờ thêm khánh kiệt
Đóa cúc nhỏ bên vườn nhà thanh khiết
mơ một Thu vàng lai láng khắp vườn trăng
.
Thương nhau một lần để trọn kiếp ăn năn
em thôi khóc cho mấy lần vụng dại
nhưng nhớ lắm llối Thu vàng xa ngái
dẫu biết rằng tháng Tám ấy đã là mơ
.
lời yêu nào chả như mộng như thơ
em sẽ hát dẫu trăng mùa còn chưa tỏ
biết đâu Thu về xốn xang niềm nhớ
có chiếc lá hiền nơi phố nhỏ đợi anh
Đưa em về dưới cơn mưa
Đưa em về dưới cơn mưa
cười cười, nói nói… lòng lưa thưa buồn
Thôi… Em về với lo toan…
Cho tròn một kiếp… chồng con quê người
Hết rồi ngày tháng rong chơi
Hết rồi ngày tháng bao người đón đưa
Hết rồi cả những ngày thơ
Bằng lăng tím nhớ trăng mơ, phượng hồng
Mưa rơi trắng cả dòng sông
Đò ngang một chuyến… ta không đưa đò
Sao ta còn mãi co ro
Nhìn người khuất dưới làn mưa chập chùng
Ừ thôi… duyên cũng là không
Em về chốn ấy nắng hồng ước mơ
Ta ngồi nhặt những vẩn vơ
Lem nhem mưa ướt… thẩn thơ mấy mùa…
…
Đưa em về dưới cơn mưa
Giờ nghe ai hát ầu ơ… cũng buồn…
NHƯ NẮNG GIÓ MONG MANH
Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh
Anh lặng lẽ dấu mình đìu hiu gác vắng
Ngẩn ngơ, thẩn thờ nhấp hoài bao chén đắng
Hoang hoải về thời hai đứa đẫm tim yêu
...
Ngày ấy trăng xanh và gió thật mát lành
Ta đuổi bắt… triền sông mênh mông cát trắng
Khúc khích em cười, sóng hôn bờ rất lặng
Chung một niềm mơ… buồm căng khắp phương trời
...
Rồi gió mưa qua và bão tố phong ba
Mang em mãi xa… chim trời không vết dấu
Hết những môi ngoan, hết bờ vai nương náu
Thoáng một cuộc tình …như nắng, gió mong manh
...
Ngày nắng mong manh và gió cũng mong manh...
…