NHỮNG NGÀY NÂU
Có những ngày anh thấy chung quanh mình chỉ một màu nâu
Bầu trời nâu xỉn
Con đường đất nâu
Cỏ ngã màu
Nỗi nhớ cũng màu nâu
Mắt em nâu
Nâu, nâu, nâu
Anh cựa quậy, chìm dần trong màu nâu vô vọng…
Có những chiều căn phòng anh chìm trong thứ ánh sáng nâu nhờ nhờ…
Chiếu giường nâu phủ
Chăn gối nâu nhàu
Vệt tinh trùng khô trên chăn trải nệm ngã sang màu nâu quạnh
Trí óc hoang tàn
Xác thân hoang hoải
Anh thấy mình như cánh đồng cỏ nâu hanh hao
Đầy lá khô và củi mục
Cánh đồng chạy dài, chạy dài
Trong màu nâu thâm sâu như màu sự chết…
Anh nhớ những sợi tóc em nâu
Bay bay trong mùa hoàng hôn nâu nhạt
Anh nhớ bài hát hai chúng ta cùng hát
Thơm và quyến rũ
Như một thứ gây nghiện nâu sầu
Anh nhớ nụ hôn của em
Màu nâu sô-cô-la ấm nóng
Anh nhớ bàn tay riết róng trên da thịt nâu
Những bãi bồi nâu mịn
Cơn hoan lạc bùng lên như cơn mưa nâu
Như chồi nâu
Như lá nâu
Như hoa nâu
Và quả đắng…
Anh cũng nhớ những giọt nước mắt em nâu
Nâu màu ly biệt…
Ngôn từ thừa thãi
Tay chân thuỗn dài
Tiếng khóc sũng nâu
Anh nhớ những hốc mắt nâu
Hốc mắt em nhìn anh
Hốc mắt ta nhìn nhau
Anh thương màu nâu trong hốc mắt của em
Thương em nâu
Thương anh nâu
Thương chúng ta nâu
Rối bời trong vùng không gian thăm thẳm nâu
Xô dạt nơi chân trời nâu đặc…
ĐÃ TỪ LÂU CHÚNG TA KHÔNG NGHĨ VỀ NHỮNG NỖI BUỒN
Này là tình nhố nhăng
Này là tình nhăng nhố
Nhạn đã sa chân trời
Tên đã chìm sâu đáy bể
Chúng ta cũng đang chìm sâu trong đáy bể của sự mục ruỗng
Sự mục ruỗng bắt đầu từ đáy tâm hồn chúng ta
Sự mục ruỗng len sâu trong từ thớ thịt
Sự mục ruỗng loang đầy trái tim đang đều đặn đập
Những nhịp đập vô thức
Chúng ta hằng ngày nhìn nhau mà không biết vì sao chúng ta yêu nhau
Chúng ta thỉnh thoảng vuốt ve nhau mà không biết vì sao chúng ta vẫn bên cạnh nhau
Chúng ta đăm đắm hôn nhau mà không biết vì sao chúng ta vẫn ấp ôm mơ tưởng về những điều mềm mại khác
Chúng ta đắm chìm trong những thói quen
Có phải là những thói quen?
Có cần những thói quen?
Những thói quen như những mạch li ti của rễ cây
Bám sâu và hút
Hút
Hút
Trên một mảnh đất không còn nhựa
Trên một mảnh đất đã khô
Để kéo dài đời sống của một cái cây khô
Đáng buồn!
Đã từ lâu chúng ta không nghĩ về những nỗi buồn
Chúng ta chỉ nghĩ về những điều đáng buồn
(những điều đáng buồn không thật sự là những nỗi buồn)
Chúng ta đang thờ ơ với chính nỗi buồn của chúng ta
Chúng ta chỉ biết nói những lời tình nhố nhăng
Tình nhăng nhố
Không làm đẹp lòng ai
Không làm cho ai bận tâm
Không làm cho ai đau đớn
Không làm cho ai nhung nhớ
Niềm tin ngây thơ của chúng ta về một tình yêu thanh tao có thật trên đời
Như bong bóng xà phòng
Đã vỡ…
ĐỒNG KHÔNG
Chiều đã là chiều xưa chưa
Sao nghe có điều quặn thắt
Người đã là người xưa chưa
Tiếng cười bỗng dưng chóng mặt
Chưa qua những ngày đông cũ
Bờ môi còn ấm môi người
Hoa bằng lăng chưa trổ nụ
Mà mùa đã vội sông trôi
Lời yêu còn chưa ráo mực
Con tim chưa hết phập phồng
Mặn nồng qua chưa kịp thức
Mà tình trơn trớt tay không
Trách chi tiết trời thay đổi
Mới đây hừng hực nắng nồng
Trách chi gió mùa về thổi
Đồng thành ngun ngút đồng không.
Ý NGHĨ GHI VỘI CỦA BUỔI SÁNG
Mỗi ngày
Đọc tin tức buổi sáng lại thấy nản lòng thêm một tí
Anh biết nói gì đây
Em biết nói gì đây
Đôi khi chúng ta nhìn nhau mà chẳng biết nói gì với nhau
Sự nản lòng thoạt tiên chẳng làm được gì chúng ta
Nó chẳng quật ngã được chúng ta
Nó chẳng làm chúng ta phiền não
Nó cũng không làm chúng ta tuyệt vọng
Hoặc đau đớn đến tận cùng...
Nó chỉ như một thứ ăn mòn
Từng ngày từng ngày một
Vào sự yêu thương của chúng ta
Vào sự phẫn nộ của chúng ta
Vào sự giận dữ của chúng ta
Nó ăn mòn vào cả sự chân thành
Ăn mòn vào những điều tốt đẹp hiếm hoi còn sót lại trong tâm khảm chúng ta...
Sáng nay
Anh đọc tin về một người nghèo bó xác em gái mình chở bằng xe máy từ bệnh viện về nhà
Về một dòng họ quan quyền tham lam trân tráo
Về một ngôi chùa bị xoá trắng và hình ảnh vị sư già lặng câm trước cảnh đổ nát hoang tàn
Anh chẳng biết nói gì với em
Ta chẳng biết nói gì với nhau
Tin tức trên báo chỉ là những con chữ nhàu nhĩ nhàn nhạt
Chúng không biết phẫn nộ
Không biết đau đớn
Không biết xót thương
Anh nhìn em mà không biết nói gì với em
Ta nhìn nhau mà không biết nói gì với nhau
Đầu óc chúng ta đông đặc
Chúng ta biếng lười ngay cả trong sự phẫn nộ và đau đớn của chính chúng ta
Biếng lười chia sẻ những ý nghĩ của chúng ta
Biếng lười nói (dù là những lời nói yêu thương nhau)
Biếng lười ôm nhau
Biếng lười những vuốt ve âu yếm
Chúng ta chỉ còn thấy chung quanh mình một màu sắc bao trùm
Màu của cuộc sống không còn sự sống.
18-09-16
ĐINH LÊ VŨ