* TRẦN YÊN HÒA
Phía Không Em
Anh phải quay về, phía không em
Anh phải xa, phải biến đi, biệt dạng
Làm sao không đau, không nước mắt
Sẽ thành sông, thành biển, ngàn năm sau
Phải lăn xa, khỏi phía em nằm
Để em ung dung bước lên đời rạng rỡ
Anh đã trở thành một người gàn dở
Làm sao níu được bến trăm năm
Phía không em, chắc là trời đã tối
Anh mịt mờ, thầm lặng, cõi riêng anh
Phía không em, anh đau vùi, nhức nhối
Đành bỏ tình, thơ dại, phía sau lưng
Cũng có thể, có duyên, mà không, nợ
Thôi thì thôi, xa vắng, một đời thường
Ôi phù du, những tháng ngày, ươm mật
Anh đăm nhìn, với đôi mắt, tiếc thương
Chẳng còn gì, khi về phía, không em
Một mình anh, trơ vơ, trời cuối phố
Phía không em, hoang tàn đến độ
Người nhìn người, như nhìn, cõi mịt tăm
Ta đã có, một tình yêu, như thể
Hòa tan nhau, trong hơi thở, con người
Em dắt anh về, uyên nguyên quán đợi
Anh mơ hồ, trong hạnh phúc, xanh tươi
Ơi! Ơn em, như tiếng chim đầu núi
Hát vang lừng, điệu nhạc yêu thương
Anh gắng bước qua, cơ hồ không tới
Thì xin lui, nhường chỗ, chẳng đo lường
Thôi, em ơi, một đời anh lầm lủi
Để chỗ em, cho thiên hạ rao mời
Phía không em, chắc đời anh giông bão
Mưa nhạt nhòa, và lạnh quá, người ơi
Ngỏ
Thôi, thì thôi, tiếng hát bức lòng
Còn giữ trong anh, ngày, thuở ấy
Tiếng hát em, như tiếng dòng sông
Êm đềm, qua đời anh, chảy mãi
Hãy hượm những lời hay ý đẹp
Một thời, ta trao ý, vào thơ
Anh yêu em, cùng vầng nhật nguyệt
Cùng quê hương, thương nhớ vô bờ
Ơi một thuở, trăng tròn vành vạnh
Tình qua đi, ơi, thuở yêu người
Lòng tươi đẹp, mong ngày giáp hạt
Nụ nẩy mầm, cùng hoa cỏ xinh tươi
Anh xin lỗi, đã làm cho em khóc
Nước mắt em, cháy nát, cả hồn anh
Anh xin lỗi, đời tình nhân, bỗng chốc
Có một ngày, đã hết, tuổi xuân xanh
Thôi, hãy cạn, cùng anh, ly rượu đắng
Một đời tình, không trọn, của đôi ta
Mưa nơi ấy, có còn rơi, nặng hạt
Em đi về, anh tìm mãi, không ra.
Xin hãy giữ lòng nhau, cùng mây trắng
Như ước mơ, của một thuở, thơm nồng
* ÁNH NGUYỆT
Yêu Trong Cô Đơn
Khi cô đơn em mới thấy yêu anh
Nghìn hoang vắng của con tim chưa ngủ
Mà da diếc trong muôn vàn ấp ủ
Nỗi cô đơn đùa giỡn suốt trong hồn
Cơn mưa mùa đông rào rạt mái nhà
Một góc trời buâng khuâng ướt sủng
Em giấu vào lòng lạnh căm kinh khủng
Cắn môi mềm từng tiếng nấc yêu anh
Hoa cải vàng giữa mùa xuân lành lạnh
Mặt hồ vui luôn gợn sóng lên xanh
Nhưng đôi mắt em buồn muôn dịu vợi
Gió chiều thu ru lá đỏ lìa cành
Thời gian ngừng lại giữa mong manh
Bước chân ai như chim trời cô quạnh
In dấu buồn thoáng một chút hoang vu
Và em của một đời phơi sương lạnh
Khi cô đơn mới chạm vết thương tình
Cũng là lúc nghìn trùng ta cách biệt
Hoa thôi cười và chuông gió thôi rung
Mộng tàn phai cánh cửa đời khép lại
Gởi về người bao thổn thức nhớ nhung
* KHALY CHÀM
thành phố ban mai & ý tưởng
khung cửa không lời chờ ban mai
để cho mắt được cảm biến theo ánh sáng luôn xoay vòng
thành phố bắt đầu chuyển động và ăn nhanh những âm vực tiếng cười
hàng số ngọn đèn vừa tắt đang cảm nghiệm hơi thở từ lá
câu thơ trong lăng kính lung linh những hoa văn
không một cái bóng nào hiện hình dấu răng thời tiết
từng hồi chuông như cánh bướm chập chờn trong cơn mất ngủ
người phu quét đường quay về tái tạo lại bóng đêm
khi thức dậy. màu diệp lục buông xuống ngọn gió chiều
trong ý tưởng. tôi dài thườn thượt như một dây leo
trèo lên khuôn mặt người tình
nuốt chửng mùi buồn đã bị đóng đinh
phát hiện nhiều đứa trẻ ẩn thân trong những giọt hồng cầu
nắng bắt đầu chụp cắt lớp tiếng chim
chúng ta nhìn thấy
nhẹ hẫng thơ dần bay lên trời xanh
* NHƯ QUỲNH DE PRELLE
TÓC
Nàng cắt mái tóc đen mềm như lụa, tóc của nàng là lụa, óng ánh. Cứ tưởng nàng sẽ để dài thêm ra, nhưng không, mùa hè này có quá nhiều đột nhiên ngang trái, đến với nàng, ra đi từ bỏ nàng, nàng phải bỏ đi phần nào đó của cơ thể này.
Tóc nàng hồi nhỏ có phần giống tóc bố, hơi cứng một chút và khá là dày dặn. Dần dần lớn lên, vào tuổi dậy thì, tóc nàng rụng nhiều, nàng từng có mái tóc dài đến thắt lưng, xuông thẳng, màu hạt dẻ. Từ lúc trở thành thiếu nữ, tóc nàng mỏng như tóc mẹ, có lúc yếu mềm như nàng. Nàng thích ăn tóc, nhổ tóc mình mỗi mùa hè, mỗi đêm đọc sách khuya.
Nàng bắt đầu yêu và lớn lên dần với các mối tình, sự ra đi của các người tình, tóc là thứ nàng có thể luôn thay đổi và làm cho nàng khỏi đớn đau vật vã, nàng cần thay đổi, mới mẻ và tung tăng, nàng cắt tóc. Lúc đang ủ ê, những mái tóc cũ làm cho nàng già nua, héo mòn, và không tươi trẻ. Từ dạo về với chàng ở đây, bao lần cắt tóc là chàng tự cắt, cái lý do cắt tóc nó không còn như hồi trẻ trung thanh xuân cô độc nữa mà nó đơn giản hơn nhiều, nàng cần sự mới mẻ, niềm vui nhiều hơn là những nỗi buồn vô cớ đi qua đời nàng mà nàng nhìn thấy hay nhạy cảm sờ được. Càng nhiều thời gian sống, nàng càng mong manh hơn, yếu đuối hơn, nàng cần tin vào điều gì đó từ bản thân, như một quyết định, cắt tóc, từ bỏ một phần thân thể mà nàng sở hữu có được.
Tóc sẽ lại dài ra, và nàng hoặc sẽ cũ đi hoặc những cái cũ, cái mới dần dần lấp chồng lên nhau, tái sinh hoặc tan biến. Nàng tin vào sự vận động chung quanh và sự tương hợp của nàng và vũ trụ, vì thế, nàng tin, nàng không đứng yên mà sẽ chuyển động theo cách nào đó, từng nhón nhân, từng lọn tóc, từng những đen xen hờ hững, từng mạnh mẽ dứt khoát….
Mùa hè năm nay có vẻ dài, nàng ăn hết vài kg cốm từ Hà Nội rồi, mà tháng 7 dường như đang bắt đầu.
CHỮ
Chữ mọc trên tóc, từng sợi tóc, trên da đầu, trên từng sợi lông tơ ở khắp nơi của cơ thể. Chữ mọc trên da, trên từng biểu mô dưới da mọc ra, trên từng tế bào. Chữ mọc trên từng bộ phận. Trên các ngón tay, móng tay. Ngón chân và móng chân.
Chữ Yêu mọc ở bán cầu não phải, chạy sang bán cầu não trái rồi chạy đến trái tim, chạy vòng quanh như tập thể dục rồi choáng váng, rồi điên cuồng và mất trí. Còn lại Yêu thì còn sống. Mất chữ Yêu mất chữ Tình mất chữ Thương.
Chữ Lý trí mọc ở bán cầu não trái, trở thành người lãnh đạo đồng thời là người quản lý mọi hoạt động chức năng của loài người. Làm cho trở nên ý thức, quyền lực.
Chữ Ý chí mọc ở đôi bàn tay chăm chỉ cần cù, chịu khó, vượt qua mọi trở ngại, khó khăn, trở thành sức mạnh dẻo dai và bền vững.
Chữ luôn hiện trên mắt, trên những bàn phím, trên những con đường hiển hiện, biến mất, trên những giấc mơ, sự tăm tối, u hoài, thương nhớ, đớn đau….
Chữ là di sản, là văn hoá, đạo đức còn tồn tại của mỗi cá nhân, mỗi cái Tôi.
Chữ sinh ra thi ca, sinh ra tình yêu, sinh ra con người hiểu biết.
Chữ là em, là chúng ta.
NGƯỜI
Tim nàng vỡ ra những tĩnh mạch, nước mắt cuả nàng ngược vào trong hoà vào dòng máu đang trào ra từ những cơ van phập phồng phập phồng.
Nàng có những ngôi nhà, những nơi nàng đến nhưng đó không phải nơi thuộc về của nàng mãi mãi, không nơi nào là mãi mãi cả dù trái tim nàng muốn, ý thức nàng muốn thuộc về. Nàng cứ đi cứ chạy và trượt ngã, trượt ngã trên ngay cả con đường khô, không bùn, không ướt, không nước… trượt ngã ngay từ chính đôi mắt, nụ hôn và trái tim ngược đường máu chảy của nàng.
Giọng nàng khàn đặc và mất tiếng dần trong đêm đen chới với nàng không thể tiếp tục đưa đôi bàn tay gầy, những ngón tay rời gẫy ra… tự rơi xuống, mất đôi bàn tay ấy, nàng vĩnh viễn biến mất những trang giấy, những bài thơ…. nàng tuyệt niệm khỏi loài người, sự cô độc không còn trạng thái bình thản nữa, nàng luống cuống lo sợ và không còn bình tĩnh nữa.
Nước mắt của nàng như mưa mùa hè, triền miên không ngớt không ngớt, mắt nàng vỡ ra trong đan thanh và trong yên lặng, nàng vẫn nhìn thấy mọi sự trong rạn vỡ như màu men của gốm, một mùa hè kiệt cùng kiệt cùng. Nước mắt thấm vào thịt da dòng máu buồn của nàng, dân tộc nàng.
Được chết, được chết là ước muốn của nàng lúc này. Chết sao mà khó khăn vậy, có phải vì nàng quá nặng nợ tình yêu trần thế và loài người, có phải vì nàng còn dang dở yêu đương, có phải vì nàng còn lũ trẻ… ôi ước gì, thế giới này không có trẻ con trước mắt nàng, chúng làm cho nàng tan biến và trở nên mềm yếu, chúng làm cho nàng hoàn hồn sự sống còn tiếp tục để thời gian tích lại tích lại, nàng đầy vết thương sâu hoắm, đầy khổ đau… nàng toàn gào thét trong yên lặng và bóng đêm, trái tim nàng rõ nhất, nó bập bùng những lúc ấy, sưng rộp lên, nàng nhìn thấy và chạm vào giật mình, nó không còn là trái tim con người.