*Trần Quốc Toàn
Trong cơn giông mùa gặt
Trong cơn giông mùa gặt
Tiếng con cuốc kêu buồn ngoài bụi bờ
Nồi cơm bốc khói sau tấm lưng chiều rỉ sét
Mẹ ngửa đôi bàn tay chai sạn còn in đậm mùi bùn...
Trong cơn giông mùa gặt
Khuôn mặt đêm đầy vết cứa rạ rơm
Những con bọ cánh cứng mệt mỏi đập cánh bay
Gió thổi mềm mái tóc rối của chị...
Trong cơn giông mùa gặt
Con trâu nhai cỏ trong tiếng gió giật
Mưa cũng dần nặng hạt
Dòng sông cuộn tròn trong giấc mơ tiềm thức
Người già nằm ho, cơn ho gần đất xa trời...
Trong cơn giông mùa gặt
Cha gom linh hồn cánh đồng vào bao lúa
Những vết chân chim in đậm trên đường làng
Tiếng chuông chùa vọng làm động ngọn đèn măng- sông...
Trong cơn giông mùa gặt
Những giọt mưa găm buốt mái nhà
Đêm ướt sũng những ngọn đồi trọc
Tôi thấy cánh đồng đánh rơi những hạt lúa
Ngập trắng sau đêm lũ lụt.
*Thiên Hà
Bóng Tiền Nhân
Đỉnh Ba Thê mây nghiêng núi Sập
Như tóc xuân thì con gái Thoại Sơn
Cụm núi đồng bằng tầm tầm thâm thấp
Mấy ngàn năm soi bóng nước Cửu Long
Mấy ngàn năm người xưa lẩn khuất
Gò Óc Eo quần thể tiền nhân
Trong sâu thẳm tận cùng lòng đất
Triều đại suy tàn Vương quốc Phù Nam
Lăng tẩm miếu đền tộc người Việt cổ
Tự ngàn đời còn lưu bóng cư dân
Người xưa đâu, trong hoang sơ cổ mộ
Một góc trời mảnh đất An Giang
Cánh đồng Óc Eo-núi Sập-Ba Thê
In gót chân người khai sơn phá thạch
Từ Gò Giồng Cát tới Gò Cây Me
Đá Nổi Định Mỹ qua Đá gò Phú Thuận...
Gò lũng nào cũng ươm mầm cuộc sống
Mấy trăm năm đến những mấy ngàn năm
Thoại Sơn bao đời dư mưa thừa nắng
Theo gót tiền nhân quần tụ góc trời Nam
Văn hoá Óc Eo di sản Việt Nam!
Thị trấn Óc Eo, chiều 18/8/2018TH
*Phan Văn Nam
Mùa dâu
Cơn mưa đầu mùa xối xả mái nhà tuổi thơ
Anh lớn lên từ miền trung du khô cằn sỏi đá
Quang gánh của ba má
Và tình người xứ Quảng nuôi anh khôn lớn
Xin em đừng một lần nhắm mắt mường tượng
Xa xôi trong anh là một mùa dâu buốt lạnh nỗi lòng
Cây dâu đất mọc từ sâu thẳm cội nguồn
Mùa thu nhọc nhằn chảy tan ánh mắt má ba
Con cá khuấy động khơi xa
Gọi đôi ta cất bước dạo quanh khu vườn bình yên trong lành cây trái
Ông lão chèo đò mất hút bên kia màn sương ký ức
Cả đời ông cõng biết bao thế hệ học trò tìm kiếm con chữ
Bữa cơm mùa gặt bập bùng trong tiềm thức
Làn khói chiều hun khóe mắt cay cay
Mùa dâu vẫy gọi giấc mơ trung du
Giấc mơ con chữ trong anh chưa vụt tắt bao giờ
Mỗi trái dâu được nâng niu bởi những người anh thương
Những người anh chưa một lần gặp mặt
Nỗi ánh ảnh cằn cựa trang thơ
Ngày mai con sáo sang sông rồi em có hay?