*Trần Thu Miên
Sẽ Nhớ Một Buổi Chiều
(riêng về những người bạn đáng yêu của VNSB)
Trần Thu Miên-Sa, 2019
Tôi sẽ nhớ mãi buổi chiều
Trong căn nhà Hương Thuận
Hoàng hôn bỏ trốn vội ngoài sân
Giữa bóng đêm nhạt nhoà
Chậu mai vàng lãng đãng chút quê nhà
Và những bông quỳnh đỏ thắm
Như xiêm y đoàn vũ nữ thiên nga.
Tôi sẽ nhớ mãi những nụ cười
Trong mắt Hương-Giang-Thịnh-Huyền-Tâm
Linda và Lisa, với những bàn tay xiết chặt
Thuận-Hùng-Đính-Hoà-Nhật-Henry và Ngọc
Mỗi tình riêng giữa chúng ta là sợi giây
Kỳ bí nối những trái tim lưu lạc
Thành mối tương dao hiếm lạ ở quê người.
Tôi sẽ nhớ mãi tiếng đàn Ukulele
Từ những ngón tay nhịp nhàng của Đính
Và tiếng hát Đạt-Thịnh trầm trầm ray rắt
Mang mang âm Jazz lãng đãng hơi Blues
Bài tình ca tôi nghe từ thời mới lớn
Nhớ Lisa đọc thơ cô sáng tác bằng tiếng Lào
Dù chả hiểu gì nhưng vẫn ngọt tình thơ.
Tôi sẽ nhớ trong bóng tối đêm Xuân
Các bạn tôi đã hát những bài ca quen thuộc
“Một Cõi Đi Về, Phôi Pha, Và Diễm Xưa”
Có cả tiếng hát rất Bolero của Tâm Bùi
Và Uyên-Sa đã hát hộ tôi
“Mai này khi anh chết, có bạn bè đến thăm
Em hãy cười vui nói, chàng về miền trăng sao ngút ngàn…”
Tôi sẽ nhớ mãi buổi chiều
Trong nhà Hương-Thuận, các bạn rót vào hồn tôi
Những ly rượu tươi màu tình nghĩa
Tôi đã uống và biết tình riêng chúng ta
Sẽ không bao giờ cạn như những chai rượu trên bàn
Tôi sẽ giữ lại trong tim
Một buổi chiều tình nghĩa giữa chúng ta.
*Trần Thị Hiếu Thảo
Anh Về
Anh về thổi sáo tương tư
Em về thổi cả lòng nhừ nát đau.
Ví dầu đừng biết vì nhau
Biết chi để phải tự tay gông cùm,
Anh ơi mấy tháng qua dùm
Sao em đọng lại lệ đùm chiếu hoa.
Biết là khổ lắm vẫn là
Trái tim khép lại nhưng tà áo bay…!
*Bùi Minh Vũ
Nước mắt lá rơi trên thân trăng buồn hư vô
Ai đưa em đi lối này, trăng hé mây
Ai đưa em về trời gầy, gió heo may
Ai bỏ ta ngồi chơi với cỏ cây
Đó đây, đầy những ngôi sao không đường về.
1
Uống nước lã mà ngỡ rượu
Đi một mình mà ngỡ có em
Trời mưa ngỡ nắng
Dầm dề hoa nở sau vườn
Nếu em biết giấc mơ có thật
Tôi băm vằm thời gian
Bỏ vào nẻo khuất
Đổi lấy tiếng cười gió bão em
Nếu em biết tôi là cục đất
Ngẩn ngơ bơi qua sông
Thôi đừng thả đò nơi bến vắng
Cho dòng nước lạnh ngủ không chăn.
2
Tôi biết đời tôi réo gọi mơ hồ
Giữa rừng thiêng kỉ niệm
Em có thể gọi
Hoặc không
Muôn thuở cũng là tôi
Bùi Minh Vũ
Muốn sống ngàn năm bên em
Còn chi, chỉ là trò dâu bể
Em có thể gọi:
- Linh Vũ ơi
Linh hồn tôi là bài ca không lời
Không giai điệu.
3
Tôi biết em nguồn cội nỗi buồn
Sao tôi yêu em như sự sống?
Tôi biết em là chia tay
Sao tôi ghì giữ giấc mơ hướng về em mãi mãi?
Tôi biết em hướng về người khác
Sao tôi muốn làm người khác nữa
Em ơi!
Đóa hoa ban mai giữa lòng tôi rực rỡ
Ôi tình yêu ta Trời Đất vĩnh hằng.
4
Chiều một mình đường vắng
Tôi nắm tay tôi
Nghe hơi thở em trên năm ngón
Gọi mình trong mênh mông?
Buốt lạnh cổ tôi gan tôi thận tôi
Đầu lâu trắng
San sát nhau
Chạm gót chân hờ hững.
5
Khóc mùa xuân mênh mang đồng cỏ non
Cười mùa đông không chồng
Trái núi điếm
Bồng bềnh, chao đảo, bão dông
Trách giọt sương trên tóc em
Buồn trong suốt mắt đêm
Bẻ cong ngòi bút em đi thẳng
Rực rỡ cánh bướm lẻ loi
Biển thơ tôi bản phúc âm tình yêu
Mỗi câu thơ ngàn phiến đá
Khắc ghi mối tình dang dở ổ khóa lười.
6
Tôi bây giờ là mái nhà
Ngói bay
Là tờ giấy di dời
Là bờ kè nước ngập
Là trang văn phi tuyến tính
Đôi mắt chú bò trong bào thai
Đôi tay không có móng
Ký ức đống sắc vụn
Đọc thơ, trò lô tô, con số gì đây
Con số Bùi Minh Vũ
1982
Làm thơ, mơ nước uống, lưỡi rìu
Wao, đôi mắt, chân trời, em và bóng tối.
7
Bi kịch lớn nhất của đời người là nỗi nhớ em dằng dặc
Cây thánh giá tình yêu, nỗi kiêu ngạo bóng đêm
Từng phút lửa tràn lạnh cóng
Thân đen muốt
Lóe sáng nỗi buồn
Gọi tên em, thiên thạch rơi
Mơ về em, trái đất mộng tinh
Nơi vắng em, hai con mắt treo trên cành.
8
Hôm qua, bạn hỏi tôi:
Em đâu rồi?
- Mây trắng!
Hôm nay, tôi hỏi tôi:
Em đâu rồi?
- Mây trắng!
Em đâu rồi ư?
Mây trắng trên đầu tay trắng tay!
Em đâu rồi ư?
Mấy trắng lắm
Và
Biếng lười không ngủ.
9
Con Mít hiện hồn
Đầu gà trống mổ bài thơ dang dở
Tiếng gâu thẳng cung tên, va vào bức tường tròn
Thông đến chân trời cô gái bay
Mây chín, gió thơm, mùi cá nghệ
Em chẳng phấn son, con Mít vẫy đuôi cười
Nhà đâu?
Bay trong gió bụi, mọc lên cao ốc
Khóc em, mắt khói hoàng hôn
Nhà đâu?
Mít đó!
Gọi hồn pha lê.
10
Ô hay
Tôi đi lạc trên trần gian rồi
Ánh sáng dìu
Mưa mở lối
Ô hay
Tôi yêu em, qua một vòng hoa giáp
Dù em là người khác
Trong vòng tay khác, khác nữa em ơi
Vác trên lưng bản phúc âm
Và cây thánh giá tình yêu
Chỉ bài thơ tin rằng
Bùi Minh Vũ lạc trên trần gian là có thật.
11
Tôi là Bùi Minh Vũ
Cầm súng chưa bắn viên nào
Bọn giặc đã chạy
Cầm bút ngợi ca điều em thích
Em lại rời xa tôi
Thời gian yêu em dài hơn thời gian tôi thức
Giấc mơ nồng nàn không bị ký ức giám sát
Em thổi vèo, vò tôi như chiếc lá
Thổi bay chiếc cầu quá khứ bắt qua tôi
Ngồi bên bờ sông ngoái lại
Chép bài thơ thương nhớ gửi cho em
Hơi nóng của tô phở Hà Nội tôi từng mời em
Thơm mùi xanh quánh.
12
Tôi sinh ra ở Đức Lợi
Nơi giam hãm cát và nước
Nuôi dưỡng những cây liễu và tâm hồn tôi
Bên bờ sông An Mô tôi ngụp lặn trong tiếng ru của mẹ
Chẳng có bức tường nào ngăn chia lề thói
Tiếng sóng đập vỡ những thất đức
Tạo ra bãi bờ, dấu chân mẹ, cha, và láng giềng còn đó
Chỉ riêng thân tôi bị sóng cắt làm đôi
Và ánh sáng chia làm hai ngả
Một ngả phía sau quê hương yêu quý
Một ngả phía trước mùi hương nơi em để lại đêm qua.
13
Tôi học khuôn sáo cũ rồi
Trang giáo trình mở ra tròn như bát bo bo
Rau lang và cỏ thức ăn ngon
Đêm và chiếc bàn là xanh tỏi tây
Tay chưa nắm tay mềm, con chữ tan
Trong bào thai cất tiếng yêu năm ngoái
Giọt lệ hồng ngày khép môi câm
Cây bàng rụng lá thư tình vàng ố
Xế rồi réo gọi bờ vai…
14
Học nhiều thứ
Nhưng không hiểu khuôn môi em
Những hoa trái ngoài đời
Mỏi mệt
Tiếng cười giòn rêu phong
Tay thạch cao trắng
Cột lại cọng tóc long lanh vàng
Tiếng rên đêm cứ ngỡ tiếng học bài.
15
Cắt nỗi nhớ ra nhiều phần
Nuốt với rượu đen
Bày ra một đĩa nhớ
Ai dọn mâm, ai ngồi, ai uống?
Ai nhớ ai?
Ai khóc ven đường?
Nước mắt lá rơi trên thân trăng buồn hư vô!
16
Ai đưa em đi lối này, trăng hé mây
Ai đưa em về trời gầy, gió heo may
Ai bỏ ta ngồi chơi với cỏ cây
Đó đây
Đầy những ngôi sao không đường về
Ta nhắm mắt cười ngọn đèn hát reo
Vì cuộc tình núi đã che
Chẳng ai biết
Ta tự hỏi mình
Còn có ngày mai, thêm một ngày buốt giá
Còn có ngày mai, thêm một đời phù du.
17
Thú vị biết bao khi ta hát về em
Chiếc ly không còn rượu
Một mình
Trên mỏm đá
Thà như giấc mơ
Bay chiếc lá
Hình con nhái
Múa quanh ta
Ngày không mặt trời.
18
Ta dỗ ta đừng nghĩ về chân trời
Về căn nhà dưới nước
Chiếc xe trên mây
Mâm cỗ trên cây
Giả vờ đau
Giả vờ thật
Giả vờ đi
Cẩn thận ta ơi
Cách nhau một bước chân cũng là vật nổ còn sót lại sau giấc mơ dài…
19
Không sao nhãng
Mùi hương nơi em
Thơm lừng câu thơ
Từng dấu chấm đỏ son môi
Cục đất của ta ơi
Nếu mùi hương em không hề run rẩy
Không khóc
Không cười
Tiếng đàn thời gian bị cháy sém, lãng quên!
20
Em có thể ngồi sau vườn
Đánh đu
Nhìn rau muống đỏ
Những đàn chim thỏa mãn dục tình
Khói mây bay vào giấc mơ
Che lấp những khoảng trống
Em có thể ghét thời gian ấy
Yêu không gian
Này
Anh là Bùi Minh Vũ
Cưỡi cá chép trên dòng nước xiết
Đi chơi
Đêm ba mươi...
21
Một chuỗi ngày lấp lóa
Những đám mây đầu lợn rừng
Những cọng cỏ hình chiếc lưỡi
Những con chim bay ngược đường chân trời
Lũ cá lẻ đàn bay lông nhông
Tiếng cười tan trong nước
Nụ môi em
Thật thà đâu đó
Yêu là cây đinh ghim vô thường.
*Lê Thanh Hùng
Qua bến đò xưa
Mờ xa dấu thời gian vương lại
Tiếng chèo khua, bến vắng đong chiều
Dòng sông nhỏ quên bờ trôi mãi
Cánh lục bình bịn rịn liu riu ...
*
Nắng lưỡng lự trên sông lấp lóa
Êm đưa theo con nước về đâu?
Nỗi muộn phiền xuôi dòng lan tỏa
Bóng ngày đi, tím ngát sắc màu
*
Gió cửa sông, thổi chiều líu ríu
Dạt mái chèo mướt đẫm ngày xanh
Chao chát sóng, lời ca lạc điệu
Rơi trên sông, gió cuốn dỗ dành
*
Chuyện đã cũ bên bờ ngày mới
Buồn vui gì, cũng đã mờ xa
Như sóng trên sông, đâu phải đợi
Cứ dập dờn, lớp lớp lần qua
*
Con đò ngang, gượng chiều xuôi mái
Bến vắng mờ trôi nắng cuối ngày
Tuổi hoa mộng, dường như trở lại
Bến bờ này một thuở đắm say ...