bước chân chầm chậm lại quay về. Như xưa, từ
ngay những bậc cầu thang đầu tiên: “Tr. ơi!” dù cho nó có đi xa, hay ở nhà thì
tiếng gọi ấy cũng vang lên đâu đó trong trí óc. Như xưa, cốc nước và bộ quần áo
chỉnh chu đặt ở cuối giường cùng với nhiều tờ báo dẫy đầy thời sự chẳng mấy khi
yên ổn. Như xưa, cuốn tạp chí Heritage cầm về từ chuyến bay trễ nhất trong ngày
cho đứa con mà ông yêu dấu nhất. Và, không như xưa, lửa yêu thương trong tim và
mắt ấy. Tắt rồi… Vậy là mọi thứ đã thật sự chấm hết dù cho những điều sau đó có
ra sao. Chấm hết là không còn và không có! Đơn giản…
Nỗi đau… cho dù năm tháng có đi qua trong hồn nhiên quên lãng thì nó vẫn quay
về trọn vẹn khi đối diện với ông trong chính căn nhà trống trải này. Nỗi đau…
cho dù có đứng trước mặt ông hay quay lưng đi thì vẫn cứ là ông, xa lạ đến…
thừa. Bằng chính cuộc đời và sự lựa chọn khắc nghiệt của mình, ông dạy tôi
trách nhiệm đối với gia đình. Tôi, mang tất cả những gì thuộc về ông, quay trở
về gia đình để gợi nhớ rằng ông vẫn còn hiện diện nơi này. Mẹ nhìn thấy ông
trong dáng tôi đi, trong cách tôi ngồi và trong cả lời tôi nói. Nhưng, mẹ thấy
tôi, khác ông, ở cái tâm không bao giờ phụ mẹ.
Ông - người khổ sai của số phận, một mình vác cây thập tự đời bằng sức lực của
người đàn ông hữu hạn, đọa đày vô biên trong kiếp nạn của một con người muốn
bằng mọi giá phải có được điều mình muốn. Ông- tự bao giờ đã trở thành người
đàn ông mang bão đứng vô hình trong một gia đình mà tôi từng giờ, từng phút
mong mỏi sự bình yên. Ông- điểm tựa bền vững, duy nhất của tôi đã tự vô hiệu
hóa mình trước khi có thể truyền cho tôi sức mạnh để sống với những sóng gió
cuộc đời. Mang theo một tinh thần đầy thương tích, tôi tự đi tìm sức mạnh cho
riêng mình và luôn bị ám ảnh bởi điều bền vững.
Tôi không biết nói gì với ông, làm gì với ông khi sau tất cả là sự tuyệt vọng
còn ghi dấu lại trong trí nhớ của tôi. Sài Gòn không từ khước bất cứ một sự
quay về nào, dù cho trước đó có là muôn trùng bội bạc của ý nghĩ… dứt áo ra đi.
Nhưng cho dù là vậy, Sài Gòn giờ đây có lẽ đã vô nghĩa với ông. Sài Gòn- kỷ
niệm tinh khôi trong những ngày đầu giải phóng đã vô nghĩa. Bạn bè, những nhân
chứng ngọt ngào, lưu dấu những ngày tháng ông khắc khoải trong tình yêu với mẹ…
có lẽ cũng vô nghĩa. Khi người ta từ bỏ một điều thân thiết, thì tất cả những
gì gắn liền với nó cũng vô nghĩa mà thôi. Chiếc xe Vespa chở cả nhà từ Sài Gòn
xuống Biên Hòa thăm chú giờ đã “qua đời” trong quên lãng một góc sân nào đó. Sự
khốn khó của ông trong những ngày chạy gạo mưu sinh ở Cần Thơ cũng không còn
trong miền nhớ vì sự sung túc hiện thời đã xóa lối của những cơn mơ quá khứ
được quay về. Có bao giờ nửa đêm ông giật mình thức dậy và trỗi dậy điều thúc
dục mãnh liệt là muốn quay về ngày xưa hay không? Riêng tôi, dù ở đâu, cũng rất
thường xuyên có những cơn mơ như vậy. Và tôi đã quay về.
Đêm vừa sâu như hơi thở của một người đã lâu không bình yên vì mất ngủ. tôi tự
hỏi tại sao đời sống mình quá đỗi chông chênh, không thể, không cách gì cân
bằng được dù đã có, và đang còn rất nhiều thứ. Đã bốn năm qua đi, tôi không mấy
thay đồi: vẫn căn phòng cũ, ánh sáng cũ, bóng đêm cũ gục sâu trong cơn đau.
Sau tất cả, mọi việc vẫn như cũ, như chưa từng thay đổi, cho dù những năm đi
qua cuộc sống diễn ra bao nhiêu biến cố. Sài Gòn lại trả về tôi nhưng ước mơ
không-còn-màu-hồng, những góc quán không ai, và con đường dài đến hạnh phúc
ngắn. Sài Gòn không thấy tôi thay đổi, lại vẫn dịu dàng trao tay tôi, đời sống
cũ, cho dù tôi đã chẳng còn như ngày xưa.