LNĐ: Bài viết dưới đây, như tựa đề đã ghi rõ là “Viết tiếp…,” vốn là bài trả lời thách đố có tính cách giai thoại trong làng…Phở, của cố ký giả Phan Nghị, khi ông viết về Phở - - Mà theo ông, từ ngày câu đó đó ra đời, vẫn chưa có một tao nhân mặc khách nào đối được.
Đăng Quang, bút hiệu khác của một tác giả quen thuộc với trang nhà dutule.com, vốn là người từng dối được nhiều câu đối hóc búa trong quá khứ, cũng như những ngày gần đây, đã “vận nội công” sáng tác câu đối lại.
Đăng Quang đối lại, như một thử thách có tính cách chơi chữ… Tuyệt ông không có ý được bà chủ tiệm Phở mời về để “nâng khăn sửa túi.” Lý do, nếu bà chủ tiệm phở kia còn hiện diện tới ngày hôm nay thì, chúng tôi e rằng bà cũng đã đạt tới tuổi “thất thập cổ lai hi” rồi.
Kính mời bạn đọc, thân hữu bước vào cuộc vui chữ nghĩa, tuy xa xưa, nhưng vẫn còn được một số thi nhân duy trì, như một thú tao nhã.
Trân trọng,
dutule.com
Sau cái hôm bị cô chủ quán phở ra câu đối. Đám thực khách đàn ông nín khe, nhìn nhau. Ai cũng lắc đầu, đỏ mặt. Đối đó mà đáp đâu. Tất cả lấm lét , im lặng . Tẩu vi thượng
sách. Chuồn. Mãi những ngày sau. Câu đối vẫn còn thiếu đi một vế.
Tấm tức, hậm hực vì bị cô chủ quán góa chồng chơi trội. Họ bàn nhau tìm cách gỡ gạc. Bàn qua , tán lại. Họ mới thấy(!) mình bất tài. Chợt , một người kêu lên:
- Có rồi. Có cứu tinh rồi.
- Ai vậy?
- Môt ẩn sĩ văn hay chữ tốt không kém chi ông Phủ Vĩnh Tường.
- Nói đi.
- Đồ Bánh.
Thì ra Đồ Bánh là anh Đồ ở dưới xóm Đông. Văn hay chữ tốt nhưng thi rớt vì phạm trường quy. Thất chí đâm gàn, say sưa quanh năm suốt tháng, việc nhà đều do một tay cô vợ trẻ. Cô vợ nuôi chồng bằng cách chuyên làm bánh , quảy gánh đi bán khắp nơi.
Thiên hạ chơi khăm gọi anh là Đồ Bánh. Riết rồi tiền hết, tình cùng. Cô vợ cuốn gói ra đi biền biệt. Đồ Bánh buồn tình ở ẩn không gia nhập với bằng hữu đã lâu nên bọn họ
mới quên bẵng.
Đồ Bánh đang đói nằm co, không thèm nhìn ra ai vừa nâng liếp cửa tả tơi đang khép. Chừng bọn họ cất tiếng: “Huynh đài xin cứu chúng tôi” Đồ Bánh mới ngồi nhổm dậy
tiếp khách.
Sau khi nghe cớ sự, Đồ Bánh cười cười , nói với bọn họ:
- Hừ, cô chủ quán này lém lắm. Nhưng có chắc là cô ta sẽ tái giá với người nào đối
được chứ?
- Chắc như đinh đóng cột.
- Nhưng các ông phải trả tiền phở hôm đó cho tôi chứ?
- Nhất định.
- Vậy thì ngày mai tôi đến.
Quán phở hôm đó thật đông vui náo nhiệt. Ngoài cánh thực khách đa số là đàn ông. Những người không đi ăn nhưng thích chuyện thì đứng đầy trước quán nhìn vào. Đồ
Bánh ăn luôn một hơi hai bát phở một chín , một tái không cần nạc mỡ. Ăn xong, anh ta, tay kia nâng chén rượu, tay nọ níu ống tay áo tay kia, ngẩn mặt lên trời, đánh cái ực ra chiều ung dung thống khoái:
- Cô chủ ơi, ta quyết tâm đập bể bảng chiêu phu, vậy thì cô hãy đọc lại vế xuất một lần , cho mọi người tường tận.
Cô chủ quán phở , vén vén mớ tóc duyên , cố tình rơi trước trán , rồi thỏ thẻ nhưng đầy tự tin, đọc:
- Nạc mỡ nữa làm chi
Em nghĩ chín rồi, không tái giá.
Đồ Bánh, chiêu nốt ngụm rượu, đặt ly xuống bàn. Bắt tay làm loa, nói lớn:
- Nếp tẻ càng chán chửa
Tình đà tiêu tán, hết phu thê.
Đám người tụ tập chưa hiểu ra, nhao nhao yêu cầu anh đồ giải thích.
Đồ bánh tươi cười lên tiếng:
- Ý cô ấy nói rằng Không nửa nạc nửa mỡ (hư hư thực thực) nữa để làm chi khiến bọn người theo đuổi nuôi hi vọng, vì cô ta đã nghĩ chín(kỹ) rồi , quyết không tái giá. Cái khó ở đây là cô ta là chủ quán phở bò nên có nạc có mỡ có phở chín, phở tái ..giá. Còn vế đối, tôi lấy chuyện của tôi là người có vợ (bỏ) bán bánh. Bánh thì làm bằng gạo nếp hay gạo tẻ. Bánh thì có bánh tiêu, bánh… , bánh phu thê. Vì tôi và vợ tôi kình cãi đã quá nhiều nên có nói chuyện nếp tẻ , phân minh càng thêm chán ngán. Nên khi tình đã tiêu tán thò..ò..g rồi thì hết còn chuyện phu thê vợ chồng . Không tái giá. Hết phu thê.Đúng không bà con?
Tiếng hoan hô, cổ vũ rùm beng. Người ta vỗ tay làm nhịp:
- Ông Đồ Bánh gánh cô bán phở. Ông đồ Bánh gánh cô bán phở….về nhà.