1.
Cánh đồng Tuyên Bình bát ngát mùa khô, mênh mông mùa nước; trải dài từ Gò Ớt qua Vĩnh Đại, Bào Môn, đi đôi ba ngày đường chưa giáp. Không biết từ lúc nào trên cánh đồng đó, mọc lên cái gò rộng lớn và cao chẳng khác ngọn đồi, nằm sát bờ nam sông Vàm Cỏ Tây. Lưu dân ráp nhau cúng bái và đặt tên: Gò Nổi!
Tương truyền rằng, quân Tây Sơn truy đuổi và dồn Nguyễn Ánh vào bước đường cùng nơi bờ bắc Sông Vàm Cỏ Tây. Nguyễn Ánh ngửa mặt lên trời than: “Ta đành gửi mạng nơi nầy!”. Bỗng một con cá sấu to kềnh từ dưới nước trồi lên, đưa lưng cõng Nguyễn Ánh vượt sông lẩn trốn vào Gò Nổi. Đương quang đãng, trời tối sầm; một trận cuồng phong dậy sóng, ngăn quân Tây Sơn truy sát. Sau khi thoát nạn, Nguyễn Ánh cho cất ngôi chùa trên nền Gò Nổi, dân sở tại và khách thập phương gọi là Chùa Nổi!
Có lúc Nam Kỳ thuộc Pháp, có khi Nam Kỳ tự trị, nhưng thằng dân Xứ Tuyên Bình thì chẳng thuộc Pháp hoặc tự trị cái khỉ mốc, khỉ meo gì? Đất với nước của mình là của mình, tiền hiền khai khẩn, hậu hiền khai cơ. Thằng giặc nào đến cướp, hè nhau đập một trận cho nó biết tay, vậy thôi! Rồi hòa hoãn, để yên ổn làm ăn.
Nhện Chúa cùng bầy đàn không có bản địa riêng, không có quê hương; Đất lành chim đậu. Vì, không có bản địa riêng nên Nhện Chúa chẳng lao tâm khổ tứ trong việc chống giữ, được mất. Tưởng vậy là ngon cơm, nào ngờ trời chơi nghiệt, dựng kẻ thù bất cộng đáy thiên của Nhện Chúa là Vua Bọ Cạp. Nhiều trận chiến sinh tử đã xảy ra giữ Nhện Chúa và Vua Bọ Cạp trên vùng đất Gò Hàn, vùng đất có một thời rực rỡ nền văn hóa Ốc Eo. Mỗi lần thua, Nhện Chúa lui dần về phía Gò Nổi.
2.
Tháng giêng, trời Tuyên Bình nắng mật ong.
Men theo dây tơ khung, Nhện Chúa bất chợt nhìn bộ phận sinh dục của mình và của tướng quân nhện đực, cùng phát sáng huỳnh quang dưới ánh nắng buổi trưa. Lòng Nhện Chúa rạo rực, quên hết phiền não thua trận. Tướng quân chẳng kém gì Nhện Chúa, cơn động tình khiến chàng dang chưn, ưỡn bụng, giương và rung vòi...như ngầm tâu rằng: Bẩm Chúa, bề tôi sẵn sàng! Nhện Chúa không vội gì vào ngay cuộc mây mưa, nàng mở khúc dạo đầu ân ái: Chìa bụng lắc qua lắc lại; cong chưn như múa...Chàng chịu hết siết, bốn cái ngàm hai bên miệng miết vào nàng, bốn cặp chưn hai bên đầu ngực bám quíu nhau, hai khe thở vừa híp vừa mở theo nhịp đưa và đẩy của chàng và nàng.
Thời gian như chết trong cơn mê tình dục. Khoảnh khắc thăng hoa tràn đến, chàng còn đủ tỉnh táo sử dụng chiêu thức tuyệt kỹ: Tháo chạy, của quí ở lại! Nếu không muốn bị ăn thịt khi nàng lên đỉnh điểm và cơn đói kéo đến.
Của quí chàng tách ra để lại nàng, nó có phận sự tiếp tục làm tình và bắn tinh vào lỗ sinh dục nàng như chàng đương giao phối.
Tướng quân nhện đực sống sót sau cuộc ái ân với Nhện Chúa. Cả đàn nhện chức mừng và vui ra mặt. Bởi mất Tướng quân, cậy ai chống đỡ sự tàn sát của Bọ Cạp.
Một hôm, Nhện Chúa dùng núm tuyến tơ nhả tơ chăng dây khung, rồi chăng dây tơ phía xa và chăng những sợi tơ vòng...Đan xong mạng nhện, nằm trung tâm chờ bắt con mồi. Nhện Chúa gọi Tướng quân nhện đến hầu.
- Ta hỏi ngươi, mần sao ngươi tách được cái của quí đó để lại lỗ sinh dục của ta? Và, gây cho ta sướng chết mê chết mệt suốt một thời gian khá dài?
Tướng quân dập đầu khải tấu:
- Thần đáng chết, thiệt đáng chết! Lẽ ra, thần phải tự nguyện chết khi được Chúa cho ân ái. Nhưng, vì an nguy của bầy đàn trước hiểm họa Bọ Cạp, thần cố giữ cái mạng nầy, mong đền ơn mưa mốc.
Nhện Chúa đỡ Tướng quân đứng dậy, ôn tồn bảo:
- Dẫu rằng, ta phận đờn bà nhưng điều đó, ta hiểu...ta hiếu! Cái ta cần biết, ngươi chưa nói.
Tướng quân chậm rải tỏ tường:
- Muôn tâu, thần chẳng giấu gì Chúa; thần luyện thành một cặp cơ quan truyền dẫn tinh trùng. Nghĩa là, cơ thể thần có đến hai dương vật. Trong lúc làm tình, nếu thần phát hiện bạn tình đe dọa mạng sống của mình, thần thực hiện ngay việc tách rời dương vật theo kiểu bỏ của chạy lấy người; ứng vào quỷ kế Ve sầu thoát xác của Tôn Tử.
Như để thuyết phục, Tướng quân bộc bạch:
- Dương vật thần rứt để lại, sẽ mần cho bạn tình liên tục sướng và phải mất trên sáu bảy tiếng đồng hồ, mới khả dĩ trục văng dương vật ác ôn đó ra khỏi lỗ sinh dục. Với thời gian như vậy, thần đủ sức xa chạy cao bay. Xung quanh ta, các loài như Kiến Lửa, Ong Đất và ngay cả bọn Bọ Cạp, đều khổ luyện để mọc được hai dương vật trong một cơ thể của con đực.
Sực nhớ điều cần cảnh giác, tránh lạc quan tếu hoặc thái quá khi được cái hơn cái được, Tướng quân nhắc:
- Thiếu thận trọng, mất cảnh giác; chính là giềng mối hiểm nguy sẽ xảy ra. Đực tìm mùi cái, hợp mùi sáp vô bất kể. Và, theo lẽ trời: Được cái nầy, sẩy cái kia. Mần thế nào có công bằng tuyệt đối chốn thế gian? Vẫn còn văng vẳng tiếng than trời trách đất: Ông trời thiệt lắm bất công / Nhện hai của quí, gà không của nào!
Nhện Chúa hả hê ra mặt, ôm hôn Tướng quân.
- Thiếu chút nữa, ta ăn thịt Tướng quân rồi! Hôm đó, ta ngây ngất rã rời thân thể.
Quay xuống đàn nhện, Nhện Chúa nghiêm sắc mặt, long trọng tuyên bố:
- Kể từ giờ phút nầy, Tướng quân có trách nhiệm chỉ dẫn tất cả nhện đực khổ luyện để đạt hai dương vật trong một cơ thể. Để loài nhện tránh họa diệt chủng nhện đực.
Cả đàn nhện nhảy cững lên reo hò dậy đất!
3.
Mặt trận Ngã Tư Bào Môn bị vỡ.
Vua Bọ Cạp bắt sống Tướng quân ăn thịt, Nhện Chúa dẫn tàn quân chạy thục mạng về Chùa Nổi. Vua Bọ Cạp thừa thắng xông tới, quyết truy đuổi tới cùng. Tự dưng Vua Bọ Cạp và đoàn quân khựng lại, tất cả tiêu tan nhuệ khí chích nộc độc vào kẻ thù khi nghe tiếng chuông chùa ngân nga từ Gò Nổi vọng tới. Nhờ vậy, Nhện Chúa chạy qua cổng chùa và ẩn mình ở góc mái hậu liêu. Vua Bọ Cạp định xông vào chùa, chợt thấy tượng Quán Thế Âm Bồ Tát đang đứng trên tòa sen, tay rưới nước Cam Lồ cứu nạn cứu khổ. Vua Bọ Cạp kinh sợ, cùng đoàn hùng binh hung hãn lặng lẽ rút lui qua ngõ Gò Ớt.
Lần đầu, Nhện Chúa được ngủ một giấc ngủ bình yên, nghe lòng thanh thản; dù giờ đây Nhện Chúa không còn là Chúa, chỉ là con nhện thấp hèn trong một xã hội nhện thấp hèn, tan rã. Tiếng chuông mõ, lời kệ kinh, đã giúp cái tâm hỗn loạn trở về an lành. Những phần đời mạnh được yếu thua, cá lớn ăn cá nhỏ, làm tình và ăn thịt bạn tình...từ tiềm thức hiện về, như tố cáo tội ác của mình với chính mình: Lần lượt cảnh sâu bọ, côn trùng sa lưới, Nhện tức tốc ngoạm con mồi, chích nộc độc; trói chặt và treo vào lưới. Tiết dịch tiêu hóa và say mê hút dịch lỏng thân xác con mồi...hiển hiện rõ nồm nộp. Bất giác, Nhện Chúa rùng mình!
Những đêm trăng thanh gió mát, Nhện Chúa lần xà ngang xuống mé hiên, nghe tiếng mái chèo nhịp nước hòa lẫn tiếng hò của ai đó nặng tình: Buồn trông con nhện giăng tơ / Nhện ơi, nhện hỡi, nhện chờ mối ai? Rồi, có tiếng người con gái hò đáp lại: Nghĩ xa thôi lại nghĩ gần / Làm thân con nhện mấy lần vương tơ! (ca dao). Nhện Chúa quá đổi ngạc nhiên, không ngờ loài nhện chiếm một phần đời sống tâm tư tình cảm con người. Đất rộng, trời cao; còn bao điều mình chưa biết, chưa hiểu?
4.
Ngày tàn tháng lụn, thắm thoát đã sáu mùa trăng; Nhện Chúa ẩn cư chốn hậu liêu, không tu tập như tu tập! Một hôm, nghe lao xao tiếng đờn bà con gái đông vui dưới nhà bếp, Nhện Chúa lọ mọ lần vách bò xuống. Thì ra, các thí chủ đến mần công quả, lo nấu nướng giúp nhà chùa chuẩn bị ngày lễ Phật Đản. Âm thanh động dao động thớt, đệm theo dàn đồng ca đủ chuyện trên trời dưới đất của quí bà quí cô nổ hơn bắp rang. Bà sồn sồn, tay trái đè khúc chuối cây to bắng bắp vế, tay mặt cầm con dao yếm bầu xắt ba trật ba vuột, chưa nói đã cười:
- Gần nhà tui có cái ổ nhện toàn mười chín đôi mươi, dưới sự chăn dắt nhện bà; vừa bễ ổ, bị hốt lên xe cây đêm qua!
- Bà có bao lô con 33,73 không?
Người nào đó nói chọt vô.
Bà sồn sồn vừa miết tay xắt khúc chuối cây, vừa hỏi:
- Con 33,73 là con gì?
- Trời đất! Dì không biết thiệt hả? Là nhện con, nhện mẹ! Vậy, Dì không chơi đề?
- Hỏng dám đâu! Tui mà chơi đề, thằng chồng kiếm cớ chơi cho phù mỏ!
Cả đám cười rộ mé!
Bỗng có tiếng khào khào như tiếng vịt xiêm vừa đạp mái:
- Má tui hồi sinh tiền thường nói, nuôi con gì thì nuôi, đừng nuôi con nhện. Tui thắc mắc hỏi tại sao? Má rằng: Tò vò mà nuôi con nhện / Ngày sau nó quến nó đi / Tò vò ngồi khóc tỉ ti / Nhện ơi, nhện hỡi! Mầy đi đường nào?(ca dao).
Chị bới tóc, ngồi lặt rau phía sau bà sồn sồn, ứng tiếng:
- Đâu chỉ là con nhện. Con cò có khác chi: Công em bắt tép nuôi cò / Cò ăn mau lớn, cò dò cò bay! ((ca dao)
Một chị đứng chàng hảng hai chưn, miệng nêm nếm nồi kiểm vắt nước cốt dừa; có lẽ bực bội hoàn cảnh của mình:
- Cò, nhện nhầm nhò gì? Tui nuôi cu gáy cưng hơn trứng mỏng. Vậy mà, khi mập rồi nó bỏ nó đi!
Cô em đương chỏng mông, khum lưng thổi lửa lò bánh, như có vẻ binh con cu gáy:
- Biết đâu con cu gáy chịu không thấu, đành bỏ lồng son bay trốn mất tăm hơi.
Có tiếng ai đó la lớn, rầy rà:
- Thôi mấy má, Chùa chớ không phải Đình, Phật chớ không phải Thần. Mấy má quậy quá, coi chừng khẩu nghiệp!
5.
Nhện Chúa nghĩ ngợi nhiều về những gì con người quan tâm đến nòi giống nó. Xưa kia, nó có biết gì ngoài việc giăng tơ săn bắt mồi để sinh tồn, ăn thịt bạn tình lúc giao phối để sinh sản. Nó nào hiểu định mệnh tại trời, định kiến tại người. Khi bế tắc, định mệnh cho niềm an ủi. Khi hy vọng, định kiến gây tai họa. Cái ác luôn đe dọa cái thiện, mà thiện ác thì chung một đầu mối.
Đương lúc miên man chìm vào dòng suy tư, bất ngờ Nhện Chúa bị chú tiểu quơ cây chổi quét bồ hống, dán nhện, trúng mình rơi xuống đất. Dọm chưn bò trốn, nhưng không còn kịp. Chú tiểu giơ cây chổi định đập đầu Nhện Chúa, chợt có tiếng dịu dàng:
- Mô Phật! Sao con nhẫn tâm sát sinh?
Đó là tiếng của vị sư Trụ Trì, bất chợt đi ngang qua giữa lúc mạng sống Nhện như chỉ mành treo chuông…Nghe hai tiếng “sát sinh”, tiểu biết mình sắp sửa phạm giới nên vội quì xuống, nâng Nhện Chúa vào lòng bàn tay. Nhện Chúa theo phản xạ tự nhiên, giương kim định chích nộc độc vào lòng bàn tay chú tiểu. Nhưng lạ thay, kim của nhện bỗng dưng mềm nhủng như mất hết thần lực trước làn da tay chai sạm của chú tiểu…
- Mô Phật! Thiện tai, thiện tai! Nộc độc còn đâu con chích?
Sư Trụ Trì đã cảm nhận được điều này. Thì ra, qua thời gian dài tĩnh tâm lắng nghe tiếng chuông chùa hàng đêm, Nhện Chúa đã đạt được sư bình yên trong tâm hồn. Một khi tâm đã an rồi thì sự hận thù của tâm cũng như nọc độc của thân cũng biến mất… “Tâm bình thì thế giới bình” đúng như lời Phật dạy!
Sư Trụ Trì thỏng tay áo, Nhện Chúa run rẫy bò qua, trước sự ngơ ngác của chú tiểu.
- Quay đầu là bờ!
Lời khai thị của Sư khiến nhện kinh hãi nhận ra rằng thiện và ác, sinh và tử, tốt và xấu… chỉ cách nhau có một cái quay đầu! Bất giác, Nhện Chúa thấy cái Vô Thường của kiếp Nhện mong manh, đối lập hẵn với cái Thường Hằng của luật Nhân Quả như một món quà Trời ban cho mọi chúng sanh. Rồi, Nhện phát tâm muốn cúng dường thân tứ đại cho chúng sanh để làm bài thuốc cứu khổ mọi loài.
- Bạch Tổ! Đệ tử xin cúng dường sanh mạng này…
Nhanh như chớp, Nhện Chúa từ tay áo Sư phóng thẳng sang ngọn bạch lạp đang thắp sáng cúng dường trên bàn Phật.
Dưới ánh bạch lạp lung linh, nơi chánh điện Chùa Nổi, Nhện Chúa thắp sáng tình thương của Bồ Tát, lấy thân mình làm thứ thần dược cho con người. Từ đó, người trong vùng và nghĩa quân Đốc Binh Kiều biết lấy màng tơ nhện trị: vết thương chảy máu, thổ huyết...biết dùng thân thể nhện trị: Sa tinh hoàn, sâu răng, trúng gió méo miệng, đái dầm, viêm amydal, trẻ em kinh giựt, nha cam tẩu mã và các vết thương do côn trùng cắn...
Đại Hồng Chung Chùa Nổi theo gió chiều quê, ngân nga khắp miền sông nước Phương Nam: Nhắc nhớ lòng thành Nhện Chúa đối với nhân gian, nhắc nhớ con người mang nợ chúng sinh!
CAO THỊ HOÀNG
2015.