NGUYỄN VĂN PHONG - Người mang than củi ra thành phố.

12 Tháng Tư 201612:00 SA(Xem: 6378)
NGUYỄN VĂN PHONG - Người mang than củi ra thành phố.



Bây giờ là buổi trưa, cảm giác khi đang ngồi phơi nắng nhẹ còn sót hơi lạnh mùa đông làm tôi liên tưởng đến nắng hạ luôn mạnh mẽ khi từng có những buổi trưa vắng.

Trưa vắng, bờ rào chơ vơ xơ xác. Trưa nắng, mọi thứ nhợt nhạt như sợ nắng làm ta gục ngã. Và sức sống mà tôi có được khi lang thang giữa trưa vắng có lẽ được thừa hưởng từ một ngọn nguồn đặc ân của sự sống để mang lại cảm giác yếu ớt, nhưng mạnh mẽ khi ngồi nhớ lại những ngày đã qua.

Tôi rất đam mê Vật lý, sau nhà có một sân ga tránh tàu, nơi những đoàn tàu chở nặng hàng hóa đứng lại để nhường đường cho tàu cao tốc. Nếu có thời gian, tôi thật sự muốn khuyên tất cả mọi người leo lên một chuyến tàu hàng như tôi từng làm. Đoàn tàu chầm chậm chuyển bánh mà không biết rằng nó đã mang theo một cặp mắt nhìn theo dọc những chặng đường bến tạm.

Tôi nhớ nhất là một ga lạ tấp tôi vào quán nhỏ giữa nhá nhem tối. Một thanh niên đưa tôi điếu thuốc. Cậu ta nhờ tôi chuyển những bịch than nhỏ lên toa trống.

Người ta phải đắp một chiếc hầm nhỏ để nung củi thành than trên một cánh rừng nguyên sơ. Sau khi đốn hạ hết cây, dựng lều ăn ngủ bám rừng, cuối cùng mới cho ra loại sản phẩm là than củi.

Một người con gái cũng chuyển những bịch than mà cậu ta gánh tới, tôi chỉ đứng trên toa đưa than qua cửa sổ vào cho họ. Khi xếp xong, cô gái và người mẹ đi theo chuyến hàng, tôi rít nốt điếu thuốc một loại ngon.

Thực ra trong lúc tàu đứng, cô gái đã bỏ bộ đồ lao động để khoác lên mình một chiếc áo giản dị nhưng đẹp, và có lẽ cô ta đã tranh thủ ăn bữa tối nữa vì lúc này cơ thể cô bé đã khác.

Tôi đã ước mình là hiệp sĩ để mang em đi cùng bộ đồ mới ấy, và em sẽ không phải khoác lên mình quần áo lam lũ nữa.

Đó là hình ảnh một người con gái cặm cụi chuyển than lo trễ giờ tàu, lo nhập hàng quán xá. Nhưng chúng ta đều mê ly trước hình ảnh người con gái ấy diện áo mới, khuôn mặt nghỉ ngơi chờ đón chuyến đi.

Dù không có cuộc chuyện trò nào giữa chúng tôi, nhưng đó là một quãng thời gian tuyệt diệu như lúc chàng rể ra mắt bố mẹ vợ, không muốn mất lòng họ, căng ra trong niềm hạnh phúc. Chúng tôi chỉ xích lại gần nhau chốc lát nơi cánh cửa dẫn vào nhà vệ sinh của khoang toa bẩn thỉu. Đến nỗi khi tàu cập bến, trong bóng tối và không thấy em nữa, tôi như mất đi tất cả những phút giây vừa qua. Tôi hình dung em ngồi sau xe một chàng trai thành phố, lạng lách quán đêm. Và quan trọng là không có gì xảy ra giữa chúng tôi trong chuyến xe đêm. Mà tôi hoàn toàn ảo tưởng, còn cô ta hoàn toàn dửng dưng.

Nhưng thực tế đã mang đến một ấn tượng khác hẳn. Ở một toa trống khác, tôi khó khăn lắm mới nhận ra hai nhân công đang đưa than khỏi toa. Họ chuyên làm hai nấc, người lớn đưa ra của toa cho người trẻ hơn xếp xuống hành lang. Họ làm việc rất vất vả, và khi không còn nhận ra chút hấp dẫn nào nữa ở người con gái vác than, tôi ngỡ ngàng nhận ra nàng- người ở trong toa đêm qua, và người mẹ ấy.

Chỉ còn một lát nữa thôi là trời chuyển sáng. Khoảng thời gian ấy cũng vừa đủ để chúng tôi hiểu rằng chưa quen nhau. Đúng như không có cuộc chuyện trò nào giữa tôi và em. Chỉ lát nữa thôi, không có chàng hoàng tử nào trước cuộc sống của người con gái ấy, bởi tôi lén đi trong hơi sương của màn đêm hấp hối, giấu đi tất cả những mơ tưởng hoang đường để trở về với sự cũ kỹ của một ngày mới, chỉ có buổi sáng là huyền diệu, vì nó hứa hẹn những điều đẹp đẽ cho cuộc sống, và tôi đi tìm những thứ viển vông mới vì không còn gì của đêm qua.

NGUYỄN VĂN PHONG

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 7708)
Bây giờ, thật chẳng còn gì để ngạc nhiên nữa. Quỳnh hôm qua là Hương hôm nay
20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 7264)
Tôi nói với bà: mẹ, nếu con và chồng con không sống nổi với nhau, con sẽ về ở với mẹ đẻ
19 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 8212)
Quá quen no đủ sẽ thiếu vắng cám cảnh cùng người đói khát. Mải mê ấm áp làm sao thấu hiểu những thân phận cơ hàn.
12 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 7762)
Lạnh lẽo tung manh áo, bước đến nhà xưởng đã ấm áp ùa về. Những tay đốt lò không biết đến đêm đông
11 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 8111)
Sao mà đến khi tôi có trí nhớ thì tôi không thấy anh tư tôi đâu. Cũng có thể ảnh với tôi gần nhau quá khiến cho tôi không thấy ảnh những lúc này
05 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 8143)
Theo kế hoạch tôi phải đến Virginia vào đầu tháng năm để thảo luận với nhà sản xuất một số điểm cần sửa chữa trong một kịch bản phim tài liệu
28 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 7886)
có những tiếng khóc thét và những cái nhìn rất buồn từ ánh mắt mà tôi biết chúng sẽ ám ảnh tôi suốt cả đời.
25 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 8915)
Riết rồi tôi cũng đâm ghiền, và như vậy cứ hễ cuối tuần thì tôi và anh tôi đạp xe về quê ngoại chơi cho phỉ sứ
17 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 7539)
Tôi chỉ là người kể chuyện, bạn biết rồi đó, những câu chuyện về bụi hồng chiêm bao trong cõi trăm năm.
14 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 9741)
Tôi được sinh ra vào mùa Thu năm 1957 tại Phú Nhuận, Sàigòn, ba năm sau khi Hiệp Định Genève chia đôi đất nước
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 8877)
Loạt bài của Nguyên Vũ / Vũ Ngự Chiêu được độc giả, nhất là giới quân nhân đón nhận nồng nhiệt
(Xem: 17210)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12408)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19142)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9322)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 719)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1102)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1263)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22566)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14098)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19252)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7959)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8893)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8558)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11136)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30792)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20857)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25592)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22960)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21808)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19867)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18100)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19317)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16969)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16154)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24587)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 32041)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34966)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,