Văn (ma ám)
Khoái là nhà văn chuyên viết về dục tính. Trong văn Khoái người đọc luôn phải oằn oại trải qua những đau khổ về giới tính, ham muốn nhục dục và di chứng gia tộc. [Có một lần duy nhất Khoái viết câu chuyện về sự lai hóa của dân tộc. Chính vì câu chuyện đó mà Khoái suýt phải ngồi nhà đá bóc lịch]
Đêm nọ, Khoái đang say sưa viết, bất chợt có cơn gió lạnh từ đâu thốc qua cửa sổ khiến Khoái rờn rợn cả người. Dừng bút Khoái nhìn ra bên ngoài. Vầng trăng lạnh mệt mỏi nhả ánh sáng nhờ nhợt xuống khoảng sân thâm trầm. Vài tiếng dế cầm canh đay nghiến trong lùm cỏ.
Mắt Khoái dừng lại nơi góc tường lem lở, một đôi vợ chồng thạch sùng đang hành lạc. Bất ngờ gặp được sự kiện lạ, Khoái lấy điện thoại chụp ngay khoảnh khắc ấy.
Khoái lấy chiếc vỉ ruồi nhè nhẹ bước lại gần, nhằm đôi thạch sùng nện một phát, đang say sưa hưởng thụ không kịp phản ứng, vợ chồng thạch sùng chết ngay tức khắc.
Ba giờ sáng.Trăng lặn, gió ngừng, dế ngủ. Khoái buông bút.
Sáng mùa đông sương miên man. Khoái dậy. Cầm điện thoại xem giờ. Mặt Khoái hiện lên vẻ hoảng hốt, bàng hoàng. Nơi màn hình điện thoại hiện rõ hình ảnh một đôi nam nữ đang trong tư thế lòa lỗ. Họ đã chết, nơi khóe miệng máu vẫn còn rỉ ra. Hai con ngươi trợn trừng dường như lồi hẳn ra ngoài. Nét mặt đầy nỗi căm hờn oán hận...
Khoái chạy lại bàn dở tập bản thảo, trang cuối cùng, Khoái đã để nhân vật của mình bị giết khi đang quan hệ tình dục. Khoái nhìn lên bức tường. Hình ảnh đôi vợ chồng thạch sùng in hằn trên đó...
BỐC MỘ
Thắng chuyên làm nghề bốc mộ. Nghe nói cái nghề này truyền từ đời cố nội hắn. Năm nay Thắng bốn mươi tuổi, hành nghề đã hơn mười năm. Thời hiện đại người ta chủ yếu hỏa thiêu nên nghề của Thắng càng lúc càng ế ẩm.
Hai hôm trước nhà lão Thôi đào móng xây nhà, tốp thợ đào trúng quan tài. Cả bọn hốt hoảng bỏ của chạy lấy người. Lão Thôi mời Thắng đến bảo:
-Anh giúp tôi vụ này, tôi hứa trả công xứng đáng.
Thắng nói:
- Đúng ba triệu tôi mới bốc.
Ngần ngừ một lát, lão Thôi bấm bụng gật đầu, trong dạ cay cú Thắng lắm.
Thắng dặn người nhà lão Thôi chuẩn bị nước ngũ vị, bạt, và đèn chiếu sáng đúng ba giờ sáng sẽ hành động. Đúng giờ Thắng đến, dẫn theo trợ thụ là Thiện.
Thiện sợ âm khí nên xoa dầu gió và nước ngũ vị khắp người, Thắng không thèm xức gì hết, hắn nói cái nghề này hắn quen như ăn cơm, âm khí còn phải sợ hắn.
Hì hục đến 4 h 30 phút mới xong. Thắng cười nói:
- Xong nhé ông chủ, mai tôi sang lấy tiền, ,mà này xây xong nhà nhớ mời thằng em đến làm mấy chén nhé.
Lão Thôi cười giả lả:
- Dĩ nhiên, các anh về mạnh giỏi có chi chiều tôi cho người mang tiền sang.
Chiều hôm đó Lão Thôi cho người đem trả Thắng đúng ba triệu, Thắng chia cho Thiện một triệu, đưa vợ một triệu còn lại hắn gọi tụi bạn ra quán thịt chó. Chén chú chén anh mãi tới mười hai giờ đêm Thắng mới mò về.
Rượu ngấm dần khiến hắn lâng lâng. Không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào Thắng lại đi nhầm đường đến móng nhà đang xây dở của lão Thôi. Từ xa Thắng nhìn thấy có một bóng người lòa nhòa trong làn sương uẩn đục. Người đó hình như đang giơ tay vẫy Thắng. Khi Thắng lại gần không thấy tăm hơi ai cả. Hắn chợt nghĩ, hay là mình gặp ma. Nghĩ vậy hắn vội vã kéo khóa quần tương ngay một bãi nước tiểu.
Sáng, nhà lão Thôi bị đánh thức bởi tiếng kêu của tốp thợ. Lão Thôi không kịp thay đồ ngủ chạy ra. Thắng nằm chết ngay dưới chân móng, đầu cắm xuống đất. Trên tay hắn còn cầm một đốt xương người. Một đốt xương ngón chân.
Trong dân gian vẫn thường kháo nhau, nếu khi bốc mộ mà vô tình để xót xương ma sẽ hiện hồn về đòi nợ chính kẻ hành nghề...