MẸ...
Tôi lớn lên nhiều rồi, lớn lên lâu rồi. Nay đã sang tứ tuần vậy mà mỗi khi nhìn mưa tôi thường hay hoài niệm về những cơn mưa thời thơ ấu và hình ảnh của mẹ lại hiện ra từ phía cơn mưa ấy. Hoài niệm để rồi sống những năm tháng còn lại sao cho xứng với mong ước của mẹ. Tám mươi tuổi mà phải đến bảy mươi lăm năm mẹ lầm lũi trong mưa. Phía ấy đủ thứ mưa. Mưa rả rích lê thê, mưa dai dẳng, mưa giật từng cơn, mưa thúi đất thúi trời, mưa ào ào dữ dội, mưa bão táp vũ vằn. Mẹ hứng chịu hết cho tôi tung tăng bay nhảy. Mẹ cần mẫn đi, tìm kiếm, nhặt nhạnh từng củ khoai hạt gạo nuôi anh em tôi. Có là mưa bão sao bằng " nước trong nguồn chảy ra" của mẹ!
Chín tuổi, mẹ dắt tôi cùng anh, chị về Lộc Ninh phụng dưỡng bà ngoại. Mẹ tần tảo sớm hôm để nuôi lớn anh em tôi.
Mẹ tôi duyên lắm. Duyên mượt mà, sâu sắc. Duyên đến tận bây giờ. Cái duyên của tuổi trung niên được trao chuốt, gọt bỏ thô ráp theo thời gian càng làm mẹ nổi lên như đóa Tường Vi trong vườn hoa của nữa thế giới. Nhưng mẹ không dùng "vũ khí chết người" đó cho riêng mẹ. Mẹ vui vẻ với cái thiếu lớn nhất của cuộc đời, là tình yêu. Chỉ chăm chăm dồn cả cho anh em tôi. Cảm ơn Trời Phật, cảm ơn truyền thống gia phong xưa đã cho tôi một người mẹ suốt đời chỉ vì con, cho con. Mẹ vĩ đại biết chừng nào trong từng ngày đối chọi với lẻ loi đơn chiếc, với cái duyên đó...
Mẹ tôi ngày đó vất vả nhiều, khi ông ngoại tôi ngã bệnh rồi qua đời, bao nhiêu gánh nặng bỗng dồn hết lên vai của mẹ. Mẹ tôi cũng chẳng buôn bán gì nhiều. Vì ít vốn, mẹ như người mua hàng dùm cho chị em xung quanh. Từ cuộn len, ký hành, chục trứng... Mỗi lần mẹ đi chợ mua hàng về, thế nào tôi cũng có món quà nho nhỏ gì đó, khi cây kẹo, khi cái kèn.... Mẹ tôi như chim mẹ nhặt nhạnh từng cọng rơm về xây tổ. Mẹ đi sớm, về tối. Có hôm mẹ về chúng tôi đã ngủ.
Một lần như thường khi chưa thấy mẹ về, bà Ngoại cho chúng tôi ăn cơm, học bài rồi đi ngủ, còn bà vẫn đợi cơm mẹ. Mẹ về trễ lắm. Tôi nghe bà nói to hỏi gặng, chỉ nghe mẹ nói nhẹ trong hơi thở, ra hiệu hãy để yên cho chúng tôi ngủ, chuyện gì hãy để ngày mai nói tiếp. Đêm ấy nằm cạnh mẹ, thỉnh thoảng tôi nghe mẹ rên khe khẽ và trở mình khó khăn. Sáng hôm sau mẹ vẫn dậy sớm lo bữa sáng cho anh em tôi ăn rồi đi học. Nhưng trưa về, mẹ vẫn nằm trên giường không gượng dậy được, thì ra mẹ tôi đã bị gảy một cái xương sườn. Sau đó tôi mới biết, buổi tối hôm mẹ về trể vì cất hàng nhiều quá, lại phải chen lấn trên xe đò, xe thắng gấp, mẹ ngã sấp người vào thành ghế phía trước. Đau là vậy mà mẹ vẫn giao hàng về từng nhà. Tôi nhớ như in: Mẹ vẫn dạy tôi niệm Phật để cầu cho tai qua nạn khỏi. Và ngày đó, tôi đã thầm niệm Phật thật lâu, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Mẹ tôi lần đó chỉ nghĩ có vài ngày rồi gượng dậy đi chợ tiếp, cho đến khi đã nuôi mấy anh em tôi nên người.
Giờ đây, cách xa hai miền Đông Tây, tôi luôn quay quắt thèm nghe tiếng của mẹ & cả những món ăn mẹ nấu. Mặc dù chữ hiếu ngày nay được hiểu thoáng hơn, nhưng tôi thật thấm thía và cảm thấy mình như là kẻ có tội trước lời dạy của người xưa: " Phụ mẫu tại đường, bất khả viễn du" ( cha mẹ còn sống, con cái không được đi xa).
Cơn lốc cuộc đời đôi khi đã đưa ta theo một hướng bất ngờ mà ta không thể cưỡng nổi. Nơi xứ người, nhiều đêm tôi tưởng như vẫn hằng tối về thăm me, để được nhìn bà lần chuỗi tụng kinh trong cái êm ả của làng xóm quê hương.
Giờ đây tôi mới thật sự hiểu một điều sâu thẳm trong tâm hồn, nhu cầu vật chất thì luôn thay đổi và phức tạp, nhưng nhu cầu của tâm hồn thì không thể thay đổi và đôi khi lại đơn giản vô cùng.
KH hè 2017