Bạn nhỏ Triệu Việt Vương thời thơ ấu của tôi ơi,
Đọc bài mày viết cho Vũ Ánh, mày có tin là tao đã khóc không? Nó là thằng bạn thân như ruột thịt và đúng là kẻ sĩ thời nay còn sót lại. Bây giờ đã về cõi khác. Suốt bao ngày đã qua, tao đã trần thân để bênh bạn tao, có lúc sùng quá tưởng đã phải chơi tới cú du côn! May mà dằn cơn nóng lại được.
Chúng nó báo tin: Vũ Ánh đi rồi, tao sững người. Chuyện không thể có mà lại là sự thật. Theo tướng số, nó đẹp như thế. Nhìn kỹ coi nó có chỗ nào để nói là chết hoảng như vậy không? Thế mà nó đi như đứa bỏ của chạy lấy người!Tao vừa đau vừa tức là thằng này chết vội để anh em bàng hoàng như vừa qua cơn động đất. Nó dễ ghét thật!
Nhưng những chữ này mới là mục đích của thư hôm nay.
Tao viết cho mày: cơn bệnh nó hành mày, nó hà hiếp mày thì tao cũng mang cảm giác là con dòi con bọ khốn nạn nào đang bò, khoét ngọ ngoậy trong nội thân tao! Tuy ít khi gặp bạn ta, nhưng trong tao, mày vẫn là người bạn ấu thời thân thiết với những năm tháng ngu ngơ của đời niên niên Hà Nội và nó như đường Công Lý của Sài gon, cách gì hai đứa có thể chạy ngược chiều? Nếu tạo hóa cải cách luật trời, cho làm lại thì tao sẽ ù té chạy đến với mày để hai đứa tìm một gốc cây bàng ở đầu ngõ Tràng An, ngồi đọc tờ Progame của cine Lửa Hồng hoặc của cine Hà nội ( Chợ Hôm), thú vị hơn là giả vờ tìm mua cái bút chì để đọc khín sách của Văn Chương Thư quán, Phố Chợ Đuổi, hay là ù té chạy qua đường Phố Huế để vào nhà sách Vĩnh Tường, tìm sách đọc mà không đủ tiền mua.
L. ơi! Ước mơ chỉ là ước mơ thôi! Ông Tạo Hóa ở chỗ Nhân Gian không thể hiểu, đi tìm hụt hơi cũng chả tìm thấy ổng ngồi ở đâu, tao thương mày, thương bạn tao, thương tất cả những đứa cùng thế hệ. Những đứa con bà NỮ OA cũng toan đội đá vá trời, vá mãi chẳng được, trời sập, xém chết, hè nhau chạy thục mạng, mỗi đứa mỗi ngả đường định mệnh. Và tao lại gặp mày , đứa bạn nhỏ của Triệu Việt Vương của trường Nguyễn Du (trường Hàng vôi, ông Nguyên Sa nói với tao như thế ), tao là của Ngô sĩ Liên. Nhưng có ngày nào mình không đi học chung với nhau một đoạn đường để kể những chuyện chẳng giống ai, vậy mà nay thì tao cho rằng có giầu như Bill Gate hay nhiều hơn thì cũng trơ mắt ra để tiếc nuối, làm gì còn mà đổi, nó đã được cất vào cái ngăn kéo tâm tưởng của đứa nào thì chỉ có nó mở được mà thôi.
DTL, đọc xong bài mày viết cho Vũ Ánh, tao như đứa bị mộng du đi lang thang trong chính nội tâm mình và quẩn quanh với u buồn và lạc mãi vào một chốn nào của xa xăm dĩ vãng, tao thương mày và thằng Ánh quá đỗi. Chúng ta đã chọn đường để đi. Không ân hận. Không cằn nhằn đổ thừa tại vì, hay tại cái của nợ nào...như lời Phạm gia Cổn viết cho tao, "chúng mình đã sinh ra Đúng Thời”, chứ không phải là những người lầu bầu ...sinh bất phùng thời để chạy trốn cái mình đã cúi đầu lảng tránh,.
L., viết cho mày vài dòng, dĩ nhiên kỷ niệm và tình thân của hai đứa nói bao nhiêu cho đủ và viết đến bao nhiêu cho vừa ,nhưng thà ít mà gói trọn ân tình, tao nghĩ mình vẫn thương nhau, hơn dù cả năm tao chẳng thấy cái mặt mày như thằng Ngọc Hoài Phương khoe "Tao vừa đi hầu cà phê cậu DTL về”. Nó sướng hơn tao, dong chơi bốn mùa .
Ngoài ra nếu có vì những chữ mày không ưng ý có phiền lòng thì tao xin lỗi, vì chỉ muốn cùng mày dắt tay nhau chạy về Hà Nội, chạy thật nhanh ra Ấu Trĩ Viên,nhảy ùm xuống bơi thỏa thuê cho bõ ghét L. ơi. Mong người bạn ấu thơ Triệu Việt Vương của tôi sẽ khỏe mạnh để cùng bằng hữu có với nhau ngày càng thêm nhiều kỷ niệm
Nguyễn Thế Đỉnh.
TB: Vũ Ánh nhất định gọi tao là thằng Đỉnh “Đen”, dù Đào Quý Châu lớn tiếng bênh vực đòi nó bỏ chữ đen. Tuy nhiên tao cho là Vũ Ánh chính xác khi dùng chữ này.