người muốn trả lại người sân nắng cũ
vườn thanh xuân nhiều hạt mộng ươm mầm
tóc mênh mông chiều chưa gió một lần
mắt chưa rụng những cành me lá biếc
môi cay đắng chưa đơm lời oan nghiệt
chân chưa run trên từng bậc thang đời
mưa chưa bay trong vòm tối tình người
má chưa lạnh những mùi son phấn nhạt
người muốn trả lại người đêm gió tạt
cơn mơ hồng hồn khép vạt hương non
những vì sao chưa biết ngủ một mình
những chiếc lá quen gối đầu to nhỏ
người muốn trả lại người mùa xuân áo đỏ
những giòng sông không dám chảy xa nguồn
những con chim không dám bỏ xa rừng
những con bướm không biết đời sấp ngửa
(người cũng thế biết đâu đời giông gió
biết đâu ta, chỉ là kẻ ngông cuồng
biết đâu ta chỉ là kẻ khốn cùng
bởi ta đã tiêu phăng vốn đời có được)
ta ham hố nên gạt người vào cuộc
nhưng nhục nhằn ta khó thể làm thinh
vung tay gươm ta phạt trúng cổ mình
mắt không kịp ngó theo đầu ta đã, rụng
đời chẳng khác chi những đường gươm vụng
tình không hơn, một lầm lỡ trọn đời
nếu thương ta, người gắng bậm môi cười
dù máu có ố hoen hàm răng ngọc lựu
nếu người ép, thôi cũng đành ta trả
đây gươm xưa đã mài bén ân cừu