Tôi không có ý định tái bản thêm nữa, tập thơ này, dù chỉ vài tháng sau kỳ in lần thứ ba, hồi tháng 11 năm 1992, sách đã hết. Lý do, tôi luôn luôn muốn được gửi tới những người đọc tôi, ngoài cũng như trong nước, sáng tác mới nhất của tôi, ngay khi có thể.
Hơn một năm trước đây, tôi được thấy nhiều lần, nước mắt của người tù Lê Văn Ngự, bạn tôi, ở Tacoma, mỗi khi anh nói về bài thơ “Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển.”
Bốn tháng trước đây, tôi nhận được điện thoại của Nguyễn Vũ Nhã, từ một tiệm sách ở San Jose , cho biết, có một người bạn ở tiểu bang Indiana, tới San Jose, hỏi bài thơ “Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển”… In trong cuốn sách nào, còn không?
Mới nhất, tháng 8 vừa qua, một buổi chiều, ở Chicago, bạn tôi, Nguyễn Hà, nói về những cảm nghĩ của anh, khi chạm mặt lần đầu tiên với bài thơ trên, lúc vừa đặt chân lên đảo Pulau Bidong…
Và, vân vân…
Bài thơ trên, in trong cuốn Thơ Tình / Love Poems. Chính vì thế, trở về từ
Nhân lần tái bản này, theo đề nghị của giáo sư Phạm Cao Dương, tôi chua dưới những bài thơ dịch, nhan đề nguyên bản tiếng Việt, có trong cuốn sách này, để các bạn sinh viên, các bạn trẻ muốn so đọ với bản chánh, dễ tìm kiếm.
Chỉ có một bản dịch của giáo sư Nguyễn Ngọc Bích (trích in lại trong tập này,) không có nguyên bản tiếng Việt. Đó là bài “What I Leave To My Son / Khát Vọng Cho Con.” Bài thơ này, tôi viết từ năm 1965, in trong tập “Tình Khúc Tháng Mười Một,” xuất bản năm 1965, ở Sai Gòn. Và, hiện tôi không có nó trong tay.
Tôi được đọc lần đầu bài “What I Leave To My Son,” của tôi, trong cuốn “A Thousand Years of Vietnamese Poetry,” của Nguyễn Ngọc Bích do nhà Alfred Knoff in đâu từ năm 1971(?) qua ông bà Tooheys người bảo trợ tôi, hồi ở trong Camp Pendleton, tháng 6 năm 1975. (Ông bà mượn từ thư viện mang vào trại.)
Mặt khác, nhân đây, tôi cũng xin nhấn mạnh: Để dễ dàng cho việc trình bày và, đơn giản cho người đọc, tên các dịch giả được sắp xếp theo thứ tự xuất hiện của số trang sách nghĩa là, không theo mẫu tự ABC, hay theo thời gian bản dịch được phổ biến. Dám mong nhận được sự thông cảm của các dịch giả và thức giả.
Cuối cùng, một lần nữa, tôi xin đặt cuốn sách nhỏ bé này vào lòng bàn tay khoan, lượng đầy thương yêu của bạn.
Du Tử Lê
(Calf., Oct. 1996.)