Tranh Du Tử Lê
tôi mới trở lại nơi…
không còn dấu vết nào thời tuổi trẻ
nơi, Huyền Châu từ hai năm qua
đã chìm, lẫn giữa những hũ sành chùa Tiên Long, Gò Vấp.
nơi, buổi sáng vẫn hối hả cháy cùng nắng trưa
và, buổi chiều sốt gần trăm độ
bước lên toa tầu bóng tối
dù đêm không một lời
ngoài tiếng nghiến rợn trên đường ray tôi ác mộng.
tôi không biết cuối cùng,
Huyền Châu có gặp lại con dế
chọn đời khác
từ cái chết?
.
tôi mới trở lại nơi…
Hồ Minh Tâm thả mình rơi không dù
giữa vùng oanh kích tự do
của tiếng hát M.
tiếng hát mài sắc thêm
những đỉnh nhọn Rocky Mountain
tiếng hát không trang bị. không mang theo điều gì:
ngoài chính nó.
.
tôi mới trở lại nơi…
Lê Thánh Thư treo những bức sơn dầu xám
và, những vết cứa như gân
vượt ngoài khung vải.
tôi không biết có phải Thư muốn hiến dâng thượng đế
-một Kinh Lạy Cha
-mười Kinh Kính Mừng
-một Kinh Sáng Danh
khác?
hay nỗi buồn riêng, giẽ ngôi mái tóc bờm ngựa của Thư
thành đôi bờ sinh, tử?
.
tôi mới trở lại nơi…
Nguyễn Khắc Nhượng vừa trải qua ba cuộc giải phẫu
(mỗi lần cách nhau ít tháng.)
buổi sáng ngồi lề đường với Đoàn Thạch Hãn,
Nhượng kể mỗi ngày bốn lần tọa thiền
bốn lần gõ cửa hư vô?
đợi, chờ đổi kiếp?
.
tôi mới trở lại nơi…
tác giả "nấm mồ trên ngực phải"
Trang Ng.
thay áo thiên nga
nhờ hóa chất và, vật lý trị liệu?
tôi nói:
ô! Trang Ng. mới xinh, đẹp làm sao!
xinh, đẹp như sự sống.
.
tôi mới trở lại nơi…
Đa Mi từng cho tôi những phút nín, lặng. núi.
những trang văn xuôi Đa Mi
không ngừng liu điu đốm lửa dò, tìm từng phần
khuôn mặt nhiều đời nát bấy.
tôi không biết,
là người đốt những ngọn nến liu điu kia,
Đa Mi thấy gì từ chỗ ngồi vây quanh, mỗi ngày một thêm quá nhiều ghế trống?
tôi kịp giữ lại. không nói với Đa Mi:
- đời sống không chỉ quay theo trục vòng tròn.
đôi khi nó cũng lăn theo trục thẳng hay nghiêng
như tổ quốc đáy sâu.
mà, mỗi chúng ta (cả chết lẫn sống)
là những múi thừng
thả hoài. thả hoài. thả hoài. thả hoài…
vẫn chưa chạm đáy!
.
tôi mới trở lại nơi…
những ly rượu phạt.
những ly rượu dứt khoát không cho Bùi Cung nghỉ hưu.
những chiều, một mình,
Cung bị khảm sâu trong bóng hình đã xa quá đỗi.
bóng hình Trịnh Công Sơn. bóng hình Bảo Phúc…
mỗi vắng mặt là những bậc thang cao thêm. cao thêm. cao thêm...
trong trái tim - thời gian - lao lung - kỷ niệm.
tôi kịp giữ lại. không nói với Cung:
- cách gì, mỗi chúng ta cũng chỉ là những con vật
sinh ra để sống đời thất, tán.
hay, chúng ta đã chia ly
từ vú mẹ.
tôi không biết khi tôi viết những dòng chữ này,
Bùi Cung đang ở đâu? làm gì?
khi tâm bão một đời Bùi Cung
là bằng hữu và, những mất mát tấy, sưng
từng tế - bào - quá - khứ.
.
tôi mới trở lại nơi…
Trương Anh Tuấn "Mềm" mỗi tuần đã dành ít giờ cho sinh viên Bách Khoa
tôi tin nhiều phần sinh viên không biết:
mưa, gió Pleiku, núi, rừng đất đỏ
gieo hạt đầu đời cho thầy Tuấn "Mềm" làm vốn.
thứ vốn liếng tưởng chừng vĩnh viễn,
đã sạt, lở
như niềm đau khuếch tán theo những cánh rừng
lần hồi biến mất!
và, gió đã mồ côi,
mưa bơ vơ. góa bụa.
.
tôi mới trở lại nơi…
Huỳnh Quang Vũ, buổi chiều
giới thiệu với tôi thầy Dũng của Quang.
Dũng kể, Dũng là đời thứ ba (sau ông nội và cha)
thuộc thơ tôi.
đó là lúc bóng tối đã choàng thêm lớp áo đen cho bầy sáo
đường Phạm Hồng Thái của Hà Quang Minh.
tôi không biết có phải bóng tối
xúi bẩy bầy sáo cất tiếng tìm Minh
giữa bầy ong động tổ phố xá?
những con ong lớn, nhỏ tật nguyền.
đó là lúc mỗi ngày
tôi bị chặn lại. bị đeo dính bởi hơn một thiếu phụ rất trẻ, bồng con.
họ dí sát mặt tôi vài món hàng lặt vặt.
khi tôi cảm ơn. xin lỗi không có nhu cầu…
lập tức, cùng một giọng, một điệu.
họ nói:
"…xin vài ngàn mua sữa cho con…"
tôi kịp giữ lại. không nói với Dũng:
hạnh - phúc - là - xấu - hổ - tôi
vì, những câu thơ thất lạc, một đời nọ,
không thể biến thành dù chỉ một vẩy đường
cho những đứa trẻ thiếu sữa
ngần ngật khóc giữa đôi tay củi khô người mẹ.
những người mẹ còn nhận ra con mình
nhưng, dường không thấy được chính họ!.!.
.
tôi mới trở lại nơi…
Lê Công Trực, bảo vệ khách sạn
nói với tôi về lòng tự trọng
và ngay thẳng cần thiết (trong cả tình yêu)
tôi không nghĩ Sài Gòn hôm nay còn dành chỗ cho những điều tương tự!
dù qua cặp kính cận khá dầy của Trực
tôi vẫn thấy gió biển Lagi, Bình Thuận
mặn mà, thơm như thuở Trực chưa tới hai mươi.
nhiều đêm lên lại phòng mình,
tôi tự hỏi Trực sẽ giữ được bao lâu
gió biển Lagi/ Bình Thuận ấy?
.
tôi mới trở lại nơi…
được nghe Đình Phú, Hà Dũng hát một số ca khúc của Hà Dũng
Phi Long rủ tôi đi ăn phở gà Hàm Nghi cùng Bùi Cung.
khi ông xẩm được bà vợ dắt tới bàn chúng tôi,
bất ngờ ông hát:
"hãy nói về cuộc đời/ khi tôi không còn nữa…"
Phi Long bảo ông xẩm khiếm thị thuộc ca từ bài hát này hơn…Hà Dũng…
chúng tôi cười. nụ cười nhập nhoạng bóng đêm và ánh đèn!
H. Tuyền nhắc tôi biếu ông khoản tiền.
giữa lúc tôi ôm đôi vai xương gà của ông,
những ngón tay ông … (có mắt?)
thẩm định mệnh giá tờ giấy bạc.
tôi kịp giữ lại. không nói với ông:
- hiểu một nghĩa nào,
ông may mắn hơn tôi
(người còn đủ hai mắt)
.
tôi mới trở lại nơi…
bạn tôi dự tính biến mình thành ngọn đuốc
như báo đền cuối cùng cho đất nước.
một đất nước từng cưu mang,
đồng thời ruồng rẫy bạn tôi.
tôi kịp giữ lại. không hỏi bạn:
- Liệu ngọn lửa thịt, xương
giúp được ai thức tỉnh?
.
tôi mới trở lại nơi…
H. Tuyền phát hiện cục bướu bên ngực phải.
khi H. Tuyền cầm tay cho tôi chạm vào cục bướu,
tôi cảm được điều Tuyền và, cục bướu giữ lại…
tôi cũng thấy không cần thiết phải nói:
- dù xét nghiệm có kết luận bướu ác tính,
thì cũng chỉ góc nhỏ.
trong khi khắp cùng thân thể dân tộc ta,
góc nào không ác tính?
.
khi trở lại nơi…
chỉ tôi biết
tất cả đã không thuộc về tôi!
chúng là
tro, cốt khác!
tuy nhiên không như Tuyền,
tôi vẫn muốn nói với bạn-tôi:
- hãy sống
- tử tế.
- tốt tươi.
- từng phút.
du tử lê
(April. 2013)