con vẫn giữ cho mình thói quen:
thức dậy với 2 ly cà phê buổi sáng.
một cho con, một cho Bố.
và lại cố nuốt hết bữa điểm tâm,
rồi tự dỗ dành,
phải cố gắng nuốt trọn vẹn thời gian trước mặt
-vì thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.
con vẫn giữ cho mình thói quen:
trách Bố tại sao phòng luôn đóng cửa.
“Bố đóng kín thế này, lỡ Bố có chuyện gì, con biết đường nào...”
và cũng với thói quen, con vội vàng mở tung cửa phòng Bố,
biết đâu, con sẽ thấy tấm lưng lụ khụ,
tiếng gõ lóc cóc
để con lại bắt gặp ánh mắt trìu mến, có phần xót xa.
và vẫn câu hỏi:
“con cần Bố giúp việc gì à?”
câu hỏi mà từ lâu cả 2 bố con mình, đều hiểu, đã không còn thích hợp.
khi mỗi ngày bố lại phải nuốt lời an ủi:
“nếu có chết, bố cũng không ân hận gì
một khi đã coi nó như một lối giải thoát bất đắc dĩ” (*)
con tiếp tục cho mình một thói quen:
hẹn với người đàn bà bên nấm mộ, mỗi sáng.
một phụ nữ Mễ.
con gặp bà ngày 13 tháng giêng,
sau đúng một ngày chồng bà thành ông láng giềng của Bố.
trên hai nấm mộ còn thơm mùi cỏ,
hai dòng chữ, hai ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt,
nhưng cả hai đều mang cùng ý nghĩa
“đốt thành tro bụi, vẫn yêu thương” (*)
nhưng con vẫn chưa tập được cho mình một thói quen:
nhìn sâu vào đôi mắt của người đàn bà bên nấm mộ
đôi mắt ráo hoãnh, như chưa từng rơi một giọt lệ cho cuộc chia ly.
có lẽ con sợ bắt gặp sự thân quen
vì đó cũng là ánh mắt của mẹ
người phụ nữ không bỏ một ngày nào ra thăm Bố
vì đối với bà: chưa từng có buổi biệt ly
để đi suốt kiếp, tim còn ấm.
Roll cũng đã tập cho mình một thói quen:
sống từng ngày, từng phút, từng giây, với niềm tin mãnh liệt
Ông Ngoại luôn bên cạnh Roll trên từng bước đi, trong từng nhịp thở
để Roll nói những điều chỉ riêng Ông Ngoại hiểu
để khổ đau không còn bám víu,
để tiếng cười giòn tan của ông cháu, mãi mãi hòa quyện bên nhau
để mỗi khi có chú én nhỏ bay qua,
Roll sẽ gào lên: Ông Ngoại, Ông Ngoại... mommy, Roll thấy Ông Ngoại!
vậy ra, con én nhỏ đã làm nổi mùa xuân
Bố có nghe được những gì Roll nói?
Orchid Lâm Quỳnh
June 17, 2020
(*) thơ Du Tử Lê
Ông ấy có một đứa con trai đầu lòng. Nên ông ấy chua chát nghĩ vậy chăng?
Thời tôi còn đi học, thầy giáo thường “thiên vị” con gái hơn con trai. Ngược lại, cô giáo lại “ưu ái” con trai hơn con gái!
Người đời cũng thường nói: Cha mẹ sinh con. Trời sinh tính!
Có lẽ người bạn vong niên nói đúng. Về sau, tôi để ý con gái nó thương bố nó thật. Tôi viết những dòng này không phải để tranh cãi. Rằng thương bố hay thương mẹ hơn, phải đồng đều. Làm gì có chuyện thương người này hơn người kia?
Tôi thích bài thơ này, ngay từ những câu mở đầu:
con vẫn giữ cho mình thói quen:
thức dậy với 2 ly cà phê buổi sáng.
một cho con, một cho Bố.
và lại cố nuốt hết bữa điểm tâm,
rồi tự dỗ dành,
phải cố gắng nuốt trọn vẹn thời gian trước mặt
-vì thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.
Có nhiều khi ta không khóc được. Tự dưng sẽ có một cục nghẹn ứ lên trong cổ họng. Và rồi ta nuốt nghẹn!...