* gửi theo linh hồn Hoài Lữ.
Khi kẻ tử trận tuổi chưa
ngoài hai mươi mốt
hắn sẽ mang những gì về
thế giới bên kia
cây súng nặng hai tay cầm chẳng
xuể
lựu đạn thừa không lẽ tặng mẹ cha
hạnh
phúc chưa bao giờ bốc đầy vốc tay chim sẻ
tình
yêu cũng không ngoài trí tưởng vu vơ
hắn tự hỏi bây giờ vì sao
hắn chết
chân lý thường chỉ hiện một lần
ở
phút lâm chung
hắn chợt nhớ thì ra mình
còn quá trẻ
chết, khi không, chết chả làm
gì
nhưng quá muộn đã ngang tầm vĩnh biệt
hơi
thở cuối cùng là ân thưởng mang theo
hồn đã đi nhưng mắt còn
ngoái lại
nhìn vết chân mình
lắm kẻ đang
theo!...
Du Tử Lê
(Trích tay “Gõ Cửa Đời,” Saigon, 1967.)
Gửi ý kiến của bạn