Đã vẽ nhiều chân dung bạn. Mỗi lần vẽ là một lần nhớ lại. Nhớ những năm 60, Saigòn bạn, trong bộ đồ nhà binh ủi hồ thẳng cứng, hoa mai đen trên cổ áo mầu rêu. Ngồi trên chiếc Lambretta, vai hơi nghiêng. Ghé qua La pagode. Một thời, và một lứa, nay còn đây, đếm trên đầu ngón tay...Đã nửa thế kỷ... Còn lận đận không? Vẫn nhớ khi vẽ chân dung bạn, lần khác, vẫn dáng đi nhẹ tênh, hai vai rút, lưng hơi gù, mặt như cúi xuống mà đôi mắt luôn nhướng nhìn lên.
Đôi mắt đắm đuối, giọng nói đắm đuối...
Và vầng trán rộng.
Và vì sao bức chân dung kế tiếp nữa, là tóc bạn như rơm...rơm, rơm rạ để nhúm bếp ở quê, như hồn mẹ. Bạn luôn ôm hình ảnh mẹ, hình ảnh chị, hình ảnh bạn bè. Luôn và, và...
Còn những người tình thì Đẻ ra Thơ. Cũng có thể kể là những thời kỳ Hồng, thời kỳ Xanh, hay Xám. Mà cũng có thời như lửa rực.
Và, vì sao bức chân dung vẽ Du Tử Lê tháng 10 năm nay lại hiện ra những đốm hồng, xanh non của Hoa Thuốc Phiện. Có phải hồn Thơ bạn nửa thế kỷ nay là một hồn thơ luôn vây khổn hồn người...
ĐINH CƯỜNG,
Virgina 10. 10. 2007.