khi những con hải âu xếp hàng
vào khoảng trời xanh bằng những chiếc mỏ vàng của
chúng
tôi hiểu
cuối cùng
rồi vết thương đôi ta cũng sẽ có ngày khép miệng
như chính những nấm mồ
làm dịu trận cười khoái trá của thần chết
và đôi khi
tử thần cũng mánh mung
để có một bữa nhậu tới bến…
chúng ta cũng không thể mãi nói về một tử thi
như không ai có thể mãi nguyền rủa
chiếc bóng
hãy để những người đàn bà chưa một lần sanh nở
biết được thế nào là sanh nở
hãy để những đứa trẻ
thiếu cả mẹ lẫn cha
lớn lên
sẽ tin cậy sự dịu dàng từ nơi bàn tay kẻ khác
hãy để những người chưa một lần làm thơ
biết được thế nào là phí phạm/ cần thiết/ của
hão huyền
(và,) cho tôi, cuối đời
biết được
thế nào là một vòng ôm đẫy, no
(thân thể em/ giấc mơ/ lời nói mớ/)
cùng tiếng ngáy em
mặc sức
rụng đầy tôi
trí nhớ.
1998