JOHN HUỲNH:
Thưa ông, hôm nay tôi có mấy câu hỏi nhỏ gửi cho ông đây. Đó là tôi có đọc “Khói trắng thiên đường” của ông và thấy ông có ghi lại một vài đoạn thơ của ông. Tôi rất thích mấy đoạn thơ ngắn ấy. Vậy ông có thể vui lòng cho tôi biết:
1.Ông làm thơ trước hay viết văn trước?
2.Tính đến hôm nay ông có được khoảng bao
nhiêu bài thơ?
3.Ông có định in cho ông một tập thơ không?
4. Và câu hỏi chót của tôi là tôi xin ông
cho tôi được đọc đầy đủ một số bài thơ nào đó mà ông ưa thích.
Vì tôi tự thấy mình hỏi hơi nhiều, do đó, ông không nhất thiết phải trả lời một lần cho tôi. Ông có thể trả lời từng câu hỏi nhỏ của tôi. Tôi đợi được ông Đào Hiếu à. Trân trọng cám ơn ông.
ĐÀO HIẾU TRẢ LỜI
Phần lớn các nhà văn đều bắt đầu “sự nghiệp” của mình bằng những bài thơ tình. Tôi cũng vậy. Nhưng tác phẩm được in đầu tiên lại là truyện dài. Đó là truyện GIỮA CƠN LỐC được giải thưởng văn học năm 1976. Tuy nhiên tác phẩm này chỉ là một bài tập của kẻ mới vào nghề.
Về thơ thì tôi làm không nhiều, chừng 100 bài với các đề tài như: tình yêu, chiến tranh, thân phận con người…
Nhà xuất bản Trẻ có in cho tôi một tập duy nhất có nhan đề là ĐƯỜNG PHỐ VÀ THỀM NHÀ. Hiện tôi còn một tập nữa có tên là TÍN HIỆU BỊ THẤT LẠC nhưng chưa muốn in vì thấy nó chẳng ích lợi gì cho xã hội.
Để chiều ông, tôi xin trích 3 bài nho nhỏ sau đây:
ĐƯỜNG PHỐ VÀ THỀM NHÀ
Đường phố ít xe cộ và người đi
Lặng thinh giữa hai hàng cây
Vì thế có thể làm quen được với nó
Có thể ngồi xuống một bên và nói nhỏ
Có thể nhặt hòn sỏi rồi lăn đi
Mất tăm sau đám cỏ.
*
Đó là trò nghịch ngợm của anh
Trò nghịch ngợm của người đàn ông bốn mươi tuổi đang yêu.
Dại dột và đằm thắm.
*
Không có em chẳng biết nói chuyện với ai
Anh chơi cùng mấy quả bàng
Những quả bàng chín vàng rụng đầy thềm nhà
Anh ngồi cặm cụi và chăm chỉ
Đập vỡ chúng bằng những hòn đá nhỏ
Những quả bàng chín vàng rụng đầy vỉa hè
Sáng sớm anh chạy băng trong gió
Đá chúng văng trên lối đi
Văng trên cát ẩm ướt
*
Những quả bàng của Hà Nội tiền chiến
Một thời chín vàng rơi vào ký ức anh
Như quả thị thơm trong cổ tích
Những quả bàng của tình yêu nên thơ
Làm hồn anh trẻ lại.
*
Anh yêu em như con lừa ngu dại
Của chàng Jimenez
Ngẩn ngơ giữa hoàng hôn, quên cả lối về.
*
Biển và gió thổi vào lòng anh
Sự trong sạch và hồn hậu
Anh trần truồng tắm trong bình minh
Mà không xấu hổ
Anh kể về em với gốc cây
Mà không hề mất trí
Có đứa trẻ con đứng nhìn anh say sưa
Và đưa cho anh điếu thuốc lá.
*
Anh yêu em dễ dàng minh bạch và ảm đạm
Như đám mây đứng hoài trên đỉnh núi kia
Trông vời ra biển
Trời cứ mưa từng chặp, từng chặp
Anh ngồi uống bia một mình dưới giàn hoa
Có ai đó hát một khúc nhạc thủ thỉ
Có ai đó trốn mưa dưới mái hiên
Không hề biết tình yêu của anh
Ủ trong ngực áo
Ủ trong cơn mưa xanh
Làm rụng những chiếc lá bàng.
*
Đường phố dắt anh đi hoài
Người đang yêu lúc đi không nhìn ai
Người đang yêu lúc đi hay nói thầm
Giống như biển nói mãi nói mãi
Giống như gió reo hoài reo hoài
Mà không thấy chán
*
Cái tên em cũng giản đơn như tên mọi người
Nhưng vì anh là con lừa nên anh thấy hay
Càng gọi càng yêu dấu
*
Anh yêu em trên đời này có ai mà không biết
Có người khinh anh, có người cười anh
Bảo anh dại dột
Nhưng anh chỉ muốn nghe biển cả
Chỉ muốn nghe ngọn núi và những đám mây kia
Nói lời phán xét
Bởi mối tình anh
Biển cả, đất trời, cỏ cây đều biết.
SƯƠNG MÙ
Con đường mọc lên đầy lá khô
Con đường mọc lên đầy nhớ tiếc
Sự ngại ngùng đã một lần đi qua
Bây giờ xa xôi biền biệt
Bây giờ củi khô và giấy bay
*
Buổi sáng buồn trời nhiều mây
Con đường ngủ quên trong gió
Con đường mang trên mình dấu chân em
Và hoa trong lá cỏ
Con đường mang trên mình rừng cao
Trận bão đi ngang qua đó
Con đường mọc đầy lá vàng
*
Anh hút điếu thuốc thứ ba vào buổi sáng
Nỗi buồn mang mang như trời âm u
Sương mù trắng lùa vào cành khô
Sương mù trắng ôm từng tảng đá
*
Anh nhìn hút xa hai hàng cây đen
Con tàu huýt còi chạy vào dãy núi
Con tàu huýt còi chạy vào sương mù
Anh bắt đầu dẫm trên lá chết
Nỗi buồn mang mang như trời âm u.
MAI TRÂM
Em bước vào làm bóng tối hỗn loạn
Xô đẩy tan tác
Đêm rách nát sau tiếng nổ lớn của gót hài
Những ánh đèn tự chọc vào mắt mình
Đứt bóng
*
Trăng rớt xuống sân vỡ như gương soi
Máu nguyệt động chảy đen trần gian
Em đến thay cho vầng trăng thanh bình
Lấp lánh mắt môi
Lấp lánh răng như tinh tú.
*
Mày vòng nguyệt
Nguyệt đen trên sao
Nguyệt dẫn dụ vào trong chiêm bao
Cúi mặt soi bóng sáng trên lông thỏ trắng
Ánh sáng run rẩy từ vầng trán
Mai Trâm
*
Mai Trâm: một mâm ngọc trai
Nảy mầm hồn nhiên trong không gian tỳ bà
Một đêm cô đơn say, giang tẩm nguyệt
“Túy bất thành hoan thảm tương biệt” (*)
Tiếng cười hoang mang trên mặt thời gian
*
Em ném ta vào biển kinh ngạc
Vì thấy sao đầy trên sóng say khước
Vì thấy mắt đầy giữa đêm lạc đường
Xiêu đổ trong gió vô ảnh.
Ngày 05/11/2015
ĐÀO HIẾU
______________
(*) Tỳ Bà Hành, Bạch Cư Dị