ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tiền kiếp tôi về trong tối nay
thấy trăng khua rộn nghìn con nước
và vút cong theo một nét mày
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi đui mù như con kiến hôi
quẩn quanh miệng chén đời trây trúa
vì chẳng ai làm râu cho tôi
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi thấy tôi là Tôn Ngộ Không
hóa thân hải điểu sau nhiều kiếp
bay mãi ... còn rung cánh muộn phiền
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi là con đường. Người đâu hay
ngày đêm gót nhọn đau hồn đất
tôi thấy tôi là sự chia tay
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi là cánh cửa: mở trăm năm
chờ em tìm tới. Cài then lại
chỉ rõ: này đây, nhé chỗ nằm
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi cũng như hề mặt vẽ vôi
người nơi hàng ghế xa đâu thấy
tôi chưa lui vào. Lệ đã rơi.
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
em còn nắng gió tới mai sau
thấy nhau mà lệ không sao chảy
riêng máu còn sôi phút nghẹn ngào
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
ta vào đời khác nhớ đêm mưa
vết dao xẻ mấy bàn tay lạnh
dấu thẹo dư thừa nỗi nhớ nhau
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
em sống cùng ta mỗi sớm hôm
nhớ trên khung cửa môi thơm gọi
buổi sáng em về như Quan Âm
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
em phục sinh ta từ mộ sâu
bàn tay Bồ Tát em đời kiếp
ân nghĩa đời sau vẫn chói lòa.